Tóm tắt truyện: Người ta nói, nữ cảnh sát thường cương nghị nghiêm khắc, vô tình và lạnh lẽo.Qủa thật là đúng, chỉ khi nàng bị xuyên không về thế giới cổ đại và gặp hắn.Yêu hay hận, đau khổ hay hạnh phúc sẽ đến với nàng.Hắn thông lĩnh vạn quân đạp trên xác địch, là một đại tướng quân bất khả chiến bại, đúng! Chỉ cho đến khi gặp nàng hắn đã bại ngay lần đầu tiên gặp mặt.
Trong một đêm mưa như trút nước của tháng bảy, tại trụ sở của đội đặc nhiệm cảnh sát, nhận được tin tình báo có một vụ buôn lậu vũ khí lớn và đang chuẩn bị chuyển vào nước lúc chín giờ tối nay, giao dịch tại địa điểm kho bỏ hoang gần bến cảng của thành phố T. Xe cảnh sát tấp nập bao vây một chiếc xe đèn tuyền huyền bí.
-Mau xuống xe! Trương Dạ Yến ( tuổi) nữ đặc cảnh của cục cảnh sát đặc nhiệm nghiêm mặt nói.
-Người trên xe từ từ đẩy cửa bước xuống, bóng đen dáng cao gầy mặc trên người bộ vest đen, tóc cắt ngắn, mũi thẳng mắt hơi xếch, hai tay hắn gio lên cao, Trái với hình ảnh sợ hải.Hắn bình thản cười.Chào em!
-"Anh!"Khẩu súng trên tay nàng run rẩy Thiết Duy
Tại sao lại là anh...? Nàng kịp bình tâm hỏi hắn, sao anh lại phản bội cả đội?Phản bội đất nước chứ?Đức Thiết Duy giữ vẽ mặt lạnh lùng không trả lời, nhìn cô, một giây trôi qua bỗng từ phía sau các thùng hàng, có vài tên bắn tỉa,chắc chúng đã nấp ở đó trước rồi, bọn chúng chạy ra trên t còn cầm những khẩu AK bắn tới tấp về phía cô và hắn đang đứng gần chiếc xe.Nàng nhanh chân nhảy sang phải vội lùi ra sau xe, né được một làn đạn vừa bắn tới mình, trong lúc đó nàng không chú ý, hắn cũng thừa dịp thoát khỏi tay nàng, rút súng khỏi bao, Dạ Yến với bắn về phía những tên bắn tỉa,hạ đc tên phía trên thùng hàng, một phát nữa bắn ra hạ tiếp một tên nấp phía sau thùng hàng, một phát nữa bắn đc một tên nữa,tiếng đấu súng giữa cảnh sát và bọn buôn lậu vang dội cả khu nhà hoang, Dạ Yến hầu như hạ gần hết những tên đó,A!bỗng nàng kêu lên vì cảm thấy một cơn đau trước ngực, theo phản xạ nàng đưa tay ôm chổ đau, cảm nhận đc dòng nước ấm từ chổ đau chảy ra, nàng nhìn xuống trước ngực thì ra đó là máu, trúng đạn rồi Dạ Yến nghĩ hiếm có ai làm cô bị thương đc mà lại ngây điểm nguy hiểm, người ra tay hẳn khả năng dùng súng cũng phải hạng cao thủ lắm,
Dạ Yến vội quay sang bên trái chở phát ra tiếng nổ súng vừa kịp nhìn thấy được người bắn mình không ai xa lạ là hắn Thiết Duy. người mà nàng hết lòng yêu thương và tôn trọng nhất,giờ đây hắn nở ra tay đối với cô, phản bội cô, giọt nước ấm từ mắt chảy ra, cô không biết cô khóc vì quá đau, hay tim cô quá đau,tại sao như thế này tại sao lại đối với cô như thế, Dạ Yến khét lên nhìn hắn mà hỏi, Thiết Duy vẫn giữ vẽ mặt lãnh đạm miêng chỉ khẽ nhếch môi cười như không cười nhìn cô nói, vì cô quá thanh liêm vì cô quá ngu ngốc mà cam chịu, tôi không cần những thứ đó cô có biết không, đừng trách tôi mà hãy trách cô quá ngây thơ,không biết nhìn người, vội yêu hết lòng nếu có kiếp sau hãy thông minh hơn bây giờ nhé, nhếch miệng cười cặp mắt thanh u nhìn Dạ Yến nâng cây súng trong tay mình Thiết Duy nhắm về hướng cô đang đứng mà nổ súng kết liễu cô.
-Đúng lúc đó trên bầu trời có một trận sét đánh xuống trúng ngây vào cột điện nơi cô đang ngã quỵ, cô chỉ kịp thấy một tia sáng chóa cả mắt và tan biến trong không khí trước mắt của Thiết Duy.
-Một nơi hoang vắng từ trên độ cao hai mét cô rơi xuống những tán cây lớn cũng nhờ vậy mà đở cho cô bị thương nặng hơn,cô rơi chạm đất, thân thể đau nhức ê ẩm vết thương đập xuống đường làm cho máu cảng ra nhiều hơn, cố nén nđau ôm vết thương lòm còm bò dậy cố đi về phía trước theo ánh sáng mặt trời, xung quanh khung cảnh thiên nhiên hùn vĩ, núi non trùng diệp thật đẹp.Dạ Yến nghĩ ở thành phố T này lại có một nơi đẹp vậy mà mình không biết nghĩ vậy nhugnư đôi chân vẫn cố gắng bước từng bước chậm mệt mỗi vì mất máu, cố đi để mong tìm được người trợ giúp mình,đi được khoảng xa ra khỏi đám cây to trước mắt có một con đường đất, hình như là đường cái lớn, cô mừng thầm và cố đi nhanh hơn cũng vì đi nhanh hơn làm cho vết thương trước ngực cô chảy nhiểu máu.Dạ Yến cảm thấy hình ảnh trước mắt đang xoay tròn và mờ đi, cô té ngây bên vệ đường.
-Nơi cách đó không xa có một đoàn người, ngưa, cờ bay phấp phới đang tiến về phía con đường cái hướng về kinh thành, cưởi chính giữa đoàn ngựa là một vị đại tướng quân, thân mặt bộ võ phục màu trắng đàu đội mũ sắc và gipá màu trắng cưởi con bạch mã thạt uy nghiêm, gương mặt lạnh lùng nhưng không làm mất đi anh tuấn, đội quân đang vội vã hồi kinh, đôi mắt phượng liếc nhìn bên vệ đường một cách cẩn thận vốn có Tước Thiên: chợt nhìn thấy một người đang nằm bên vệ đường cách ăn mặc thật kỳ lạ thấy người nằm đó có vẽ không ổn. Tước Thiên vội lên tiếng ra lênh dừng lại.
- Xuống ngựa teingé đén người đang nằm đưa hai ngón tay vào mũi kiểm tra hơi thở thấy còn hơi thở.Tước Thiên vội vàng đở người nằm lên để đưa lên ngựa đi chửa trị, ôi thật bất ngờ là một cô nương mái tóc đen mượt có mùi thơm hoa nhài dễ chịu, làn da trắng, sống mũi cao, môi hồng đỏ,mắt đang nhắm nghiền, nhưng đôi mắt thạt dài, hàng chân mày đen thanh tú, đảo nhìn xuống s phcụ trên người nữ thật lạ,Ngay trước ngực có một mảng đỏ tươi vội vàng kiẻm tra thì ra là máu, nàng ta đã bị thương rồi.Tước Thiên vội ho lớn truyền thái y từ trên con ngựa cách đó không xa một người đàn ông chợt vội vàng tiến đến cói đầu thi lễ dạ tướng quân.Hãy cầm máu cho nàng ta rồi mang nàng hồi phủ được lệnh thái y nhanh tay vào chửa trị nhưng khi thái y muốn xé y phục để tiện cho viẹc băng bó vết thương thì Tước Thiên vội vàng lên tiếng, để ta băng cho nàng các ngươi quay mặt chổ khác đi, mẹnh lệnh đã ra,tấc cả binh lính cùng thái y vội vãi nghe theo trên trán ai nầy cũng đều đầy vạch đen thui cùng kinh ngạc.
-Tước Thiên vội vàng nhanh chóng băng lại vết thương cho nàng Dạ Yến cở bõ áo choàng đắp lên cho cô và bế nàng lên ngưa ra lệnh hồi phủ.