“Tất nhiên Tấm thiệp mời này là do ca ta tìm Khánh Long Trai làm đó, ít nhất phải hai mươi lượng bạc!”
Khánh Mộ Lam kiêu ngạo nói.
“Chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, mời ta ăn cơm thì gọi một tiếng là được. Tốn nhiều tiền làm một cái thiệp mời để làm gì cơ chứ?”
Kim Phi đau lòng nói: “Ta có thể đi tìm Khánh Long Trai trả nó lại, rồi đổi lấy hai mươi lượng bạc được không? Không, mười lượng cũng được.”
Khánh Mộ Lam nghe vậy thì vô cùng tức giận. Vươn tay ra giành lấy thiệp mời: “Ngài rốt cuộc có đi hay không. Không đi thì trả lại cho ta!”
“Đi đi đi, đương nhiên là đi rồi, chỉ đùa thôi mà, sao lại nóng nảy như vậy chứ?”
Kim Phi nhanh chóng cất thiệp mời và trong lòng: “Ta quyết định rồi, trưa nay sẽ không ăn cơm, để bụng tối nay đến phủ của châu mục đại nhân ăn tiệc.”
Trải qua một trận đại chiến, Khánh Hâm Nghiêu có rất nhiều việc. Kim Phi đã mấy ngày không gặp anh ta rồi.
Khánh Mộ Lam không gửi thiệp mời, thì y cũng định trong hai ngày này đi tìm Khánh Hâm Nghiêu một chuyến đây.
Sau khi chiến tranh kết thúc, Cửu công chúa cũng không đi Tây Xuyên, mà giống như Kim Phi, ở trong quân doanh dốc Đại Mãng.
Điều này khiến cho rất nhiều binh lính quân Uy Thắng vô cùng cảm động.
Nữ nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn cũng trở thành một phong cảnh đẹp ở dốc Đại Mãng.
Mỗi buổi sáng lúc tập chạy bộ, đều có rất nhiều binh lính quân Uy Thẳng hiếu kì chạy tới.
Ồn ào tới nỗi khiến cho các nam nhân viên hộ tống trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Giống như cải trắng trong đất nhà mình bị người ta nhòm ngó tới vậy. Lúc tập chạy bộ họ dứt khoát vây quanh nữ nhân viên hộ tống vào giữa.
'Vì chuyện này mà đã nổ ra vài trận đánh nhau. Web đọc 𝘯ha𝘯h tại tru𝗆tru ye𝘯.𝐕𝘯
Nhưng tất cả đều là binh lính rồi, đánh nhau là chuyện hết sức bình thường. Trương Lương và Mạnh Thiên Hải cũng lười quan tâm.
Lúc gần tối, Kim Phi tới Khánh phủ dự tiệc.
Y cưỡi ngựa chiến, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam ngồi ở xe ngựa bên cạnh.
Đi qua võ đài, từ xa đã nghe thấy tiếng la hét bùng nổ.
Cửu công chúa vén rèm xe ngựa lên, nhìn võ đài náo nhiệt, thốt lên: “Thật tốt quái”
Hoàng đế mỗi năm đều đi kiểm duyệt một ít quân. Hồi nhỏ cô ấy được Trần Cát yêu thương, nên đã đi cùng hoàng đế đi qua rất nhiều đội quân.
Nhưng lại chưa từng gặp đội quân nào có bầu không khí tốt như ở dốc dốc Đại Mãng này.
Thực ra lúc trước quân Uy Thằng và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng không náo nhiệt như vậy. Do có sự tham gia của các nhân viên hộ tống nên mới được như thế này.
“Hâm Nghiêu ca ca quả thực nên cảm ơn tiên sinh.” Cửu công chúa nói: “Nếu không nhờ có tiên sinh, quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng sẽ không có sĩ khí và sức chiến đấu như hiện tại.”
“Quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ đều là những người tinh nhuệ dưới quyền của Khánh đại nhân. Cho dù không có ta, thì sau khi đã trải qua trận chiến này, bọn họ vẫn sẽ trở thành những cựu binh đủ tiêu chuẩn thôi.”
“Tiên sinh nói như vậy quá khiêm tốn rồi. Nếu không có ngài, bọn họ có lẽ đã chết đói hết ở núi Mao Nhi rồi”
Cửu công chúa tiếp lời: “Đại Khang và Thổ Phiên, Đảng Hạng, Khiết Đan đã giao tranh nhiều năm như vậy, đội quân có thể chiến đấu được lại chỉ có vài đội. Lần này nếu như không có đội nhân viên hộ tống xung phong ở phía trước làm tấm gương sáng, thì tiên sinh cho rằng quân Uy Thẳng có thể đánh thẳng được sao?”
“Điện hạ nói như vậy, ta đột nhiên cũng hơi tự hào”. Kim Phi cười đáp.
“Tiên sinh hoàn toàn có thể tự hào.” Cửu công chúa nói tiếp: “Mặc dù các nhân viên hộ tống không phải là quân chính quy. Nhưng sĩ khí lại mạnh hơn rất nhiều so với bất kỳ đội quân nào mà ta từng gặp qua.”
Không nói cái khác, chỉ cần nói về lần bị mai phục đó của Lương ca. Cho dù là cấm quân, khi gặp kẻ địch đông gấp mười lần như vậy, sợ là cũng bị dọa cho vỡ gan rồi. Nhưng Lương ca lại dẫn theo chiến đội áo giáp đen cứ như vậy mà giết ra ngoài!”
Lính nhiệt huyết một thì tướng lại nhiệt huyết hơn gấp trăm lần. Tính cách của một đội quân có liên quan rất lớn tới người lãnh đạo.
Từ lúc vừa bắt đầu chiêu mộ các cựu binh, Kim Phi đã tự mình giám sát huấn luyện. Vì vậy ngay từ lúc ban đầu, nhóm cựu binh đó đã chịu ảnh hưởng khá sâu sắc từ Kim Phi.
Về sau nhóm người này chính là nòng cốt của đội nhân viên hộ tống. Binh lính mà bọn họ đào tạo ra cũng có thể nói là gián tiếp chịu sự ảnh hưởng của Kim Phi.
Bình thường trông có vẻ tùy tiện, nhưng khi đánh trận lại bình tĩnh mà điên cuồng.
Đội quân như vậy, thực sự là lần đầu tiên Cửu công chúa được gặp.
“Điện hạ, người biết tại sao những nhân viên hộ tống này lại có thể liều mạng như vậy không?” Kim Phi hỏi.
“W sao vậy?” “Mặc dù ta biết ta khá là đẹp trai, lại có mị lực. Nhưng cũng chưa đẹp trai tới mức khiến cho bọn họ sẵn lòng liều mạng vì ta đâu..."
Còn chưa nói xong, đã thấy Cửu công chúa buông rèm xuống.
“Ta còn chưa nói xong mà?” Kim Phi lại vén màn lên.
“Ta nhận ra, hôm nay ngài không hề nghiêm túc!” Cửu công chúa giả bộ tức giận nói.