“Lần này Đan Châu đã làm nhục rất nhiều cô gái!”
Hàn Phong thở dài nói: “Các cô ấy rất khó lập gia đình, chỉ có thể đi con đường này”
“Không phải ta đồng ý mở xưởng dệt, để cho các cô ấy đến làm sao?” Chân mày Kim Phi càng nhíu chặt hơn.
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam ở bên cạnh đang cười đùa nghe vậy lập tức thu hồi nụ cười, thấp giọng thở dài.
“Tiên sinh... Nói hơi khó nghe một chút, nhưng các cô ấy đã bị làm nhục, cho dù có kiếm được tiền cũng không còn mặt mũi để sống.”
Hàn Phong do dự một chút nói: “Rất nhiều cô gái nghe nói sau khi binh lính chết chúng ta đều trợ cấp cho người nhà của họ, nên mới tới đầu quân, hy vọng sau khi mình chết người nhà sẽ nhận được một khoản tiền trợ cấp.”
Kim Phi nghe vậy, cúi đầu thở dài.
Y biết mình đã không hiểu được toàn diện của sự việc.
Y đã quên, đây không phải thế kỷ 21.
Kiếp trước xã hội cởi mở, có mấy ai trước khi kết hôn mà không trải qua mấy mối tình.
Rất ít người còn quan tâm đến chuyện trinh tiết. Nhưng đây là Đại Khang.
Danh dự và trinh tiết của các cô gái còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Quan trọng là các cô gái đã bị đóng dấu trên mặt.
Các cô gái ở kỹ viện sau khi hoàn lương, chỉ cần đến một nơi không ai biết đến mình, là có thể sống một cuộc sống mới.
Nhưng trên mặt các cô ấy đã bị đóng dấu, tất cả mọi người đều biết các cô gái này đã trải qua những gì.
Cho dù đến nơi khác sống, người khác cũng sẽ tò mò. Muốn che cũng không thể giấu được.
Đặt mình vào địa vị của các cô ấy, có lẽ y cũng sẽ mất đi động lực để sống tiếp.
“Hoàn cảnh của các cô ấy ta hiểu, nhưng suy nghĩ họ rất nguy hiểm!”
Kim Phi nói: “Họ không thể mang suy nghĩ này ra chiến trường được!”
Nếu các binh lính nữ nghĩ như vậy, khi lên chiến trường nhất định sẽ tìm cách chết.
Đến lúc đó thì vấn đề không chỉ là số tiền trợ cấp khổng lồ, Kim Phi không muốn các cô ấy phải chết.
“Tiên sinh, hay là lần này chúng ta không tuyển binh lính nữ?”
Hàn Phong hỏi dò.
“Không được, nếu như bây giờ chúng ta tuyên bố không tuyển, rất có thể họ sẽ tự sát tập thể!”
Kim Phi lắc đầu nói: “Chúng ta sẽ tuyển, tuyển tất cả các cô gái đủ yêu cầu!”
“Nhưng chúng ta chỉ cần năm ngàn người!" Đại Tráng hỏi.
“Quân Trấn Viễn đã tuyển đủ, thì dùng danh nghĩa của tiêu cục để tuyển!”. truyện tiên hiệp hay
Kim Phi nói: “Đợi tuyển xong dẫn họ đến núi Thiết Quán.”
“Biện pháp này của tiên sinh rất hay” Hàn Phong nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên.
Trên núi Thiết Quán có rất nhiều cô gái cơ thể còn thê thảm hơn những cô gái này, ở nơi đó, sẽ không ai kỳ thị các cô.
Hơn nữa thương hội ngày càng mở rộng, nhu cầu xà phòng thơm ngày càng tăng, núi Thiết Quán không còn đủ nhân viên.
Nhưng kĩ thuật chế tạo xà phòng thơm rất đơn giản, có thể dễ dàng bị sao chép, các nữ công nhân ở núi Thiết Quán không được phép xuống núi, cho nên tuyển người rất cẩn thận, người mới đều là những nô lệ được mua từ bọn buôn người.
Kim Phi cần rất nhiều công nhân, nô lệ ở Quảng Nguyên gần như đã bị y mua hết.
Đưa mấy cô gái này tới núi Thiết Quán chắc chắn không dùng hết.
Cho dù không dùng hết, Kim Phi cũng sẽ nhận, để bọn họ xây một xưởng dệt, y luôn có cách để những cô gái này tự nuôi sống mình.
Thời gian sẽ xoa dịu tất cả, có lẽ được sống trong môi trường không bị kỳ thị mấy năm các cô gái này sẽ có tư tưởng cởi mở hơn.
Nghĩ tới đây Kim Phi nhìn về phía Đại Lưu: “Đi gọi Thanh Diên đến đây!”
Rất nhanh, Thanh Diên đã theo cận vệ đi tới đỉnh sườn núi.
“Tham kiến tiên sinh, tham kiến điện hạ, tham kiến Mộ Lam tiểu thư!”
Thanh Diên hành lễ với bọn họ.
Cô ấy vốn là một vũ công, dáng người cao ráo cân đối, ngoại hình ưa nhìn, hôm nay cô ấy mặc trang phục màu đen của nữ nhân viên hộ tống buộc tóc đuôi ngựa, nhìn vô cùng mạnh mẽ.
Ngay cả Kim Phi mắt cũng sáng lên.
Thanh Diên phát hiện Kim Phi nhìn chằm chằm mình, mặt lập tức ửng đỏ.