Đại Khang vẫn thuộc xã hội nông nghiệp, họ không chỉ không coi trọng thương nghiệp như. vậy.
Mà là coi thường.
'Từ hoàng đế cho đến quan viên các cấp đều khinh thường thương nhân.
Địa vị của thương nhân cũng chỉ tốt hơn một chút so với gia nô, gái thanh lâu và đào hát mà thôi.
Nếu xảy ra một vụ tranh chấp mà bị cáo và bị hại là người dân thì quan viên có thể xử lý công băng.
Nếu trong đó có một bên là thương nhân thì quan phủ sẽ hung hăng vơ vét tài sản của thương nhân.
Tuy nhiên, những thương nhân có chỗ dựa thì không năm trong danh sách này.
Trong mắt các gia tộc lớn ở kinh thành thì địa vị của thương nhân chỉ băng nô lệ trong nhà muốn đánh thì đánh, muốn măng thì mảng.
Tóm lại địa vị của thương nhân cực kỳ thấp, thương nghiệp cũng cực kỳ lạc hậu.
Có nhiều địa phương còn giữ phương thức mua bán nguyên thủy là lấy vật đổi vật.
Lạc hậu cũng đồng nghĩa với còn nhiều thị trường trống chờ Kim Phi khai phá.
Đây chính là núi vàng, tùy tiện đào cũng đủ cho y ăn cả đời.
Nhưng nếu không mở tiền trang thì tiền của y cũng đủ để y ăn cả đời.
Kim Phi muốn mở tiền trang mục đích không chỉ kiếm tiền.
Người hiện đại đều biết tâm quan trọng của. ngân hàng.
Ai năm giữ tiền trang thì chẳng khác nào nằm giữ nền kinh tế huyết mạch của quốc gia đó.
Đây mới là mục tiêu của Kim Phi.
Thật ra y không phải quá quen thuộc với ngành tài chính nhưng phương thức vận hành và phương pháp kiếm lời từ ngân hàng thì y vẫn biết.
Y có thể mở tiền trang trước sau đó thăm dò. Từ từ.
Sau chiến tranh, thành Tây Xuyên lại khôi phục sự náo nhiệt, trên đường phố người qua lại không dứt.
Nhưng nhìn thấy đội ngựa và cờ lớn màu. đen của tiêu cục Trấn Viễn, dân chúng tự động né tránh đến bên đường.
Trên mặt họ không hề sợ hãi, chỉ có tò mò cùng kính nể.
Đội ngựa dừng lại ở cửa thương hội Kim Xuyên.
“Tiên sinh!"
Nữ chưởng quầy dẫn theo mấy người làm cùng, hành lễ với Kim Phi.
Kim Phi khoát tay, hỏi: "Mãn Thương ở đâu?"
Chu Du Đạt muốn xây nhà máy dệt ở Tây Xuyên cần dùng đến nhiêu guồng quay tơ cùng máy dệt.
Từ làng Tây Hà ngàn dặm điều chở tới đây không có lợi, Kim Phi suy tính, vẫn là quyết định để cho Mãn Thương dẫn người tới ở đây chế tạo.
"Mãn thương tiên sinh phụ dỡ hàng ở kho hàng trong hậu viện." Nữ chưởng quầy đáp.
Bây giờ địa vị của Mãn Thương ở làng Tây Hà ngày càng cao, mọi người ở đây bắt đầu gọi anh ta là tiên sinh.
Vừa mới bắt đầu Mãn Thương còn vô cùng. xấu hổ, mắc cỡ đỏ cả mặt.
Về sau người gọi như vậy ngày càng nhiều từ từ cũng thành thói quen.
"Vậy được, dẫn ta đi xem thử, những người khác tiếp tục làm việc đi", Kim Phi nói.
Sau khi tới Tây Xuyên vẫn bận nhiều việc nên Kim Phi không biết kho hàng hậu viện của thương hội ở nơi nào.
"Vâng!" Nữ chưởng quầy vội vàng ở phía trước dẫn đường.
Ở hậu viện, Mãn Thương đang chỉ huy dỡ hàng, thấy Kim Phi, anh ta vội vàng chạy chậm. tới, hưng phấn nói: "Tiên sinh!"
“Tiên sinhl"
Đám học trò nữ của Mãn Thương cũng cùng nhau hành lễ.
Đám học trò nữ là nhân viên quản lý do Đường Đông Đông phái đến.
Thật ra Đường Đông Đông vốn dĩ muốn đích thân tới khuyên Kim Phi từ bỏ việc mở nhà máy dệt ở Tây Xuyên.
Nhưng sau đó lại thôi.