Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 1101: từ một ngàn đến năm ngàn lượng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ cần y mở miệng, cô ấy có thể thuận theo mà ngủ lại đây.

Đáng tiếc, từ lúc vào cửa đến giờ y chỉ chào Nhuận Nương một câu, sau đó một mực ngồi sau bàn viết viết vẽ vẽ điều gì đó, căn bản chẳng hề chú ý gì tới cô ấy cả.

Nhuận Nương thở dài trong lòng, sửa soạn lại giường chiếu xong bèn im lặng rời đi.

Kim Phi nhìn bóng lưng Nhuận Nương, ánh mắt chứa đầy vẻ phức tạp.

` cũng chẳng phải đầu gỗ, sao có thể không hiểu ý tứ của Quan Hiểu Nhi và Nhuận Nương chứ?

Thực ra vẻ ngoài của Nhuận Nương xinh đẹp, chỉ là trước đây cô ấy trông vừa đen vừa gầy, nom thiếu sức sống.

Sau khi đi theo Kim Phi, cô ấy không cần làm việc đồng áng nữa, toàn thân đều ăn diện sạch sẽ, mái tóc cũng trở nên vừa dày vừa đen, còn gương mặt thì ngày càng thanh tú.

Hơn nữa, tính tình Nhuận Nương mềm mỏng hơn Quan Hạ Nhị, ai nói gì cũng đều làm theo. Như vậy mà bảo Kim Phi không hề động lòng thì dối lòng quá.

Nhưng y cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ có cơ hội làm thật thì y lại sợ hãi.

Kim Phi viết những việc muốn tìm hiểu vào ngày mai ra giấy xong mới tắt đèn đi ngủ.

Không biết có phải là do mới đổi sang chỗ ở mới hay không, hay là do tâm tư y đang rối loạn mà tối đó Kim Phi đã mơ một giấc mơ.

Hôm sau ngủ dậy, cả người y bơ phờ hẳn.

“Tiên sinh, ta thấy säc mặt ngài không tốt lắm. Hay là hôm nay ngài đừng ra ngoài nữa, để †a đi gọi Nhuận Nương tới chăm sóc cho ngài?”

Một cận vệ phát hiện sắc mặt Kim Phi không tốt lắm, lo âu nói.

“Không cần. Ta rửa mặt bằng nước lạnh một chút là được.” Kim Phi xua tay.

Cận vệ còn tính khuyên thêm thì đúng lúc thấy Đại Lưu tới, vội nói: “Đội trưởng, ngươi tới khuyên nhủ tiên sinh đi. Ngươi xem, säc mặt ngài ấy tệ như vậy rồi”

“Khuyên gì mà khuyên. Tối qua tiên sinh không giữ Nhuận Nương lại trong phòng, cũng có dẫn chúng ta đi dạo Lâu Hàm Hương đâu mà lo:

Nói xong, anh ta còn trừng mắt nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, ta nghe nói các cô nương ở Lầu Hàm Hương khá lắm đó. Khi nào rảnh ngài dẫn bọn ta tới đó trải đời chút đi.”

“Muốn đi thì đi một mình đi!” Kim Phi liếc xéo anh ta: “Đi mời Nguyễn chưởng quầy tới đây, lát nữa ta muốn cùng cô ấy ta ra ngoài một chuyến”

Nguyễn chưởng quầy là nữ chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên chỉ nhánh Tây Xuyên, tên là Nguyễn Đồng Khiết, cũng là nữ chưởng quầy trong nhóm đầu tiên mà Đường Tiểu Bắc chiêu mộ.

Năng lực của người này khá tốt, có thể xử lí gọn gàng dứt khoát mọi chuyện ở chỉ nhánh Tây Xuyên.

Đại Lưu vừa nghe Kim Phi bảo mời Nguyễn Đồng Khiết thì tính hóng hớt lại nổi lên: “Tiên sinh, chẳng lẽ ngài vừa ý Nguyễn chưởng quầy sao?”

“Cút!”

Kim Phi nhấc chân lên đạp mông anh ta một cái.

Đại Lưu cười ngây thơ, cũng chẳng tức giận chút nào mà còn ngâm nga rời đi.

Mấy hôm sau, Kim Phi dặn Nguyễn Đồng Khiết sắp xếp một lượng lớn người điều tra thị trường Tây Xuyên.

Đối tượng điều tra bao gồm các mặt: tiền thuê địa điểm, tiền công, chỉ phí.

Cửu công chúa biết chuyện này thì cảm thấy hứng thú vô cùng, thậm chí còn chủ động chạy tới giúp đỡ.

Dưới sự giúp đỡ của cô ấy, việc điều tra

được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Trải qua một loạt tính toán, Kim Phi quyết định thu 40% phí khi khách gửi dưới một ngàn lượng bạc.

'Từ một ngàn đến năm ngàn lượng thì thu 30%.

'Từ năm ngàn đến mười ngàn lượng chỉ thu 20% tiền phí.

Trên mười ngàn lượng thì chỉ lấy 10% phí làm chỉ phí duy trì tiền trang.

Như vậy không chỉ có thể đảm bảo tiền lời của tiền trang dựa vào phí gửi, rút tiền mà còn có thể thu hút thương nhân gửi vào nhiều bạc hơn.

Sau này, khi khách gửi đông hơn, việc làm ăn trở nên khấm khá, nghiệp vụ của tiền trang càng thêm thuần thục thì y còn có thể cân nhắc tình hình để hạ thấp phí gửi xuống.

Ban đầu lúc Nguyễn Đồng Khiết tới Tây Xuyên đã nghe Đường Tiểu Bắc báo trước răng Tây Xuyên là thủ phủ của Thục Xuyên, vì vậy nơi này chính là một trong những đối tượng phát triển trọng điểm của thương hội Tây Xuyên. Cũng vì thế mà cô ấy đã quyết định mua cửa hàng có. vị trí tốt và diện tích cực lớn.

Kim Phi cũng không cần tìm địa điểm khác, bảo thương hội Kim Xuyên dành ra một cửa hàng, sửa đổi đôi chút là có thể đưa tiền trang Kim Xuyên vào hoạt động được rồi.

Kết quả, khai trương đã ba ngày mà trừ Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu ra thì bóng một vị khách cũng chẳng có.

Tiên sinh, Vũ Dương và ca ca của ta đều ngăn cản ngài mở tiền trang. Lúc đó ngài còn không chịu nghe, giờ thì sao? Một khách hàng cũng chẳng có.”

Khánh Mộ Lam nói, thái độ cười trên nỗi đau của người khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio