Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 1204: chuyện này nói ở trong lầu là được rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là bức thư Trương Lương gửi đến từ Giang Nam, sau đó Nguyên Thái Vi phái người nhanh chóng ngồi thuyền đưa đến Đông Hải.

Ý trong thư đại khái là ở Giang Nam có cáo trạng về kinh doanh lương thực, tố cáo thương hội Kim Xuyên dùng bạo lực cướp đoạt, mua lương thực mà không trả tiền.

Dựa theo luật lệ của Đại Khang, dính dáng đến kiện tụng tài sản, quan phủ sẽ có quyền niêm phong.

Vì vậy, kho lương của Kim Phi ở Tây Xuyên hầu hết đều bị niêm phong.

Nói cách khác công sức làm việc mấy tháng của Kim Phi, hoàn toàn là uổng công vô ích.

Mà đối phương làm như vậy mục đích chủ yếu là ngăn cản Kim Phi mở kho xuất lương thực.

Như vậy, lương thực bọn họ tích trữ từ trước sẽ bán được với giá cao.

Trong thư Trương Lương nói, vì nhiệt độ đang càng ngày càng thấp, nên đợt rét lạnh ở Xuyên Thục ngày càng nghiêm trọng.

Mỗi ngày ở dốc Đại Mãng, dân chúng đi xin ăn nối liền không dứt, hơn nữa số lượng ngày càng tăng.

Lương thực ở dốc Đại Mãng cũng không ít, nhưng hiện giờ năm nghìn quân Trấn Tây cùng mấy chục nghìn dân tị nạn đang đi theo Trương Lương kiếm cơm, kho lương đã bị đóng, Trương Lương cũng không dám tuỳ tiện phát lương thực của quân Trấn Tây cho dân chúng.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đói.

“Bọn chúng kiếm tiền băng cách bẩn thỉu như vậy không sợ gặp báo ứng sao?”

Đường Tiểu Bắc đọc những gì Trương Lương kể lại trong thư, hai hàng nước mắt lăn xuống.

“Chỉ cần đạt được lợi ích, bọn chúng sẽ không thèm quan tâm trên bánh bao có dính máu người hay không đâu!”

Kim Phi lo lắng nói: “Không biết Tây Xuyên bây giờ thành cái dạng gì rồi”

Bức thư này của Trương Lương gửi đến Giang Nam, lại từ Giang Nam gửi đến Đông Hải, cuối cùng mới truyền được đến tay y, tốn quá nhiều thời gian.

Thời tiết hiện giờ càng ngày càng lạnh, Kim Phi quả thật không dám tưởng tượng tình hình ở dốc Đại Mãng như thế nào.

“Ta lo lắng cho làng Tây Hà hơn.” Đường Tiểu Bắc nói: “Không biết bọn chúng có động tay với người trong làng không!”

“Bọn chúng dám!” Kim Phi nghiến răng nói: “Ai dám động đến làng Tây Hà, ông đây dù có phải tạo phản cũng phải diệt cả nhà hắn!”

Bây giờ y, Đường Tiểu Bắc và Trương Lương đều không ở trong làng, những người có thể làm chủ chỉ còn Quan Hạ Nhi và Đường Đồng Đông.

Quan Hạ Nhi là một người nhu nhược, bị một tiểu thiếp như Đường Tiểu Bắc ngồi lên đầu cũng im lặng chịu đựng, Kim Phi căn bản không mong chờ cô có thể đứng lên chỉ huy.

Ngược lại Đường Đông Đông là người có chủ kiến, nhưng lại bận công việc ở xưởng dệt, nên không năm được toàn bộ tình hình.

Khác nghề như cách núi, Đường Đông Đông bình thường không nhúng tay vào việc của tiêu cục và thương hội, hình thức vận chuyển của tiêu cục và thương hội như nào chắc cũng không biết.

Theo tình hình hiện tại, chỉ có thể để cô ấy tạm thời tiếp quản, quả thật là bị làm khó.

“Tướng công, chàng đừng lo lắng, có thể là chúng ta nghĩ nhiều rồi”

Đường Tiểu Bắc thấy lông mày Kim Phi nhíu chặt, vội vàng an ủi: “Kim Xuyên dù gì cũng là quê nhà của Khánh hầu gia, đối phương dù có phách lối đến mấy thì cũng phải nể mặt nhà họ Khánh chứ."

“Chỉ mong là vậy, bằng không chúng ta thật sự có khả năng sẽ tạo phản!”

Kim Phi hít thở sâu vài cái, cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo lại.

“Tiên sinh, ngài đừng trách ta nhiều chuyện, triều đình Đại Khang như vậy, chỉ bằng ngài tạo phản đi.”

Đại Lưu nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai khác gần đấy, nhỏ giọng nói: “Nếu ngài lên làm hoàng đế, đảm bảo sẽ tốt hơn so với hoàng đế hiện tại một vạn lần!”

“Chuyện này nói ở trong lầu là được rồi, ra ngoài đừng nói bậy!”

Kim Phi nhíu mày nhắc nhở.

“Tiên sinh, đây không phải là nói bậy, hiện giờ chúng ta có quân Trấn Viễn, huấn luyện thêm một thời gian, mấy lão tướng ở triều đình kia căn bản không thể ngăn được chúng ta, chúng †a có thể một đường đánh đến kinh thành!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio