Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 162

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bọn ta còn không biết bọn họ vào làng từ chỗ nào, làm sao sử dụng máy bắn đá được chứ?”, Thiết Chùy trả lời.

Máy bắn đá không tiện di chuyển, thường phải điều chỉnh góc độ trước, cố định vị trí mà bọn địch sẽ đi qua.

Làng Tây Hà địa hình bằng phẳng, có tận mấy con đường vào làng, cho dù là Kim Phi cũng không biết được là bọn chúng sẽ tiến vào bằng đường nào, đương nhiên sẽ không thể nào sắp xếp bố trí mai phục máy bắn đá trước được.

“Không dùng máy bắn đá, vậy các huynh làm thế nào xử lý bọn chúng vậy?”

Trịnh Phương khó hiểu hỏi.

“Buổi chiều sau khi tan làm, tiên sinh bảo trưởng làng nói chuyện đám thổ phỉ có lẽ sẽ đánh vào làng Tây Hà với những người đàn ông làm công trên công trường và lò gạch, mọi người vừa nghe xong liền lo lắng, đều mong muốn được ở lại cùng đội hộ vệ để bảo vệ thôn làng”.

Thiết Chùy nói: “Đàn ông làng Tây Hà và làng Quan Gia cộng lại hơn trăm người, lại quen thuộc địa hình, mai phục trong mấy căn nhà trên nhiều con đường khác nhau, đợi đám thổ phỉ vừa vào làng liền phóng tên, khiến cho đảm thổ phỉ trở tay không kịp”.

“Cũng may tiên sinh liệu sự như thần”.

Trịnh Phương giơ ngón tay cái lên, khen ngợi một cách chân thành.

Kim Phi cũng mỉm cười tán thành.

Điều khiến y thấy vui lần này không phải là vì bắt được đại đương gia của sông Cửu Lí, mà là khi biết tin đám thổ phỉ sẽ đánh vào làng, không chỉ riêng đội hộ vệ mà tất cả đàn ông ở công trường và lò gạch đều cầm vũ khí lên, tham gia chiến đấu.

Đến cả các công nhân nữ của xưởng dệt cũng đòi Kim Phi phát cung nỏ cho bọn họ.

Việc này cho thấy hạt giống mà Kim Phi gieo trồng đã nở hoa rồi, những người nông dân khi đối mặt với thổ phỉ không còn chỉ sợ hãi như xưa mà đã dũng cảm cầm vũ khí lên chiến đấu bảo vệ lợi ích của chính mình.

Vĩ nhân đã từng nói rằng, sức mạnh của quần chúng nhân dân là bất khả chiến bại.

Có được thắng lợi này, dân làng sẽ hoàn toàn hiểu được rằng, thổ phỉ không hề đáng sợ.

Trước đây thổ phỉ có thể ức hiếp được thôn làng không có nhiều đàn ông, sức chiến đấu của phụ nữ thì yếu, nhưng sau khi cung nỏ xuất hiện đã hoàn toàn thu hẹp khoảng cách hiệu quả chiến đấu giữa nam và nữ.

Cho dù là một đứa trẻ, chỉ cần đã tham gia huấn luyện cũng có năng lực dùng cung nỏ bắn chết một tên thổ phỉ cường tráng.

Sau này khi bọn thổ phỉ tới làng Tây Hà không cần các cựu binh và binh lính nữ ra tay nữa, bản thân dân làng cũng có thể cứu lấy chính mình.

Kết quả này đối với Kim Phi mà nói còn vui hơn là đánh thắng bọn thổ phỉ núi Thiết Quán nhiều.

“Thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tên này trông thì to con thô tục nhưng lại rất mưu mô”.

Trịnh Phương đi một vòng quanh đại đương gia của sông Cửu Lí: “Kế hoạch này là một chuỗi liên kết, người bình thường không thể nghĩ ra được”.

“Mưu mô không phải là tên này mà là nhị đương gia của bọn chúng, kế hoạch đều là do nhị đương gia thiết kế ra”.

Thiết Chùy nói: “Đúng rồi lão Trịnh, bắt được nhị đương gia của bọn chúng chưa? Nghe nói tên đó là dân đọc sách, từng là quân sư trong quân đội, mưu mô gian xảo, không được để hắn chạy thoát đâu”.

“Hầu Tử, đến chỗ bọn tù nhân hỏi xem, ai là nhị đương gia của sông Cửu Lí?”

Trịnh Phương nghe thấy vậy, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio