Trần Phượng Chí vẫy tay: "Rút lui!"
Hai người lính quan Uy Thắng cũng không cho vua mặc quần áo, dùng dây thừng trói hắn lại, kéo hắn chạy ra bãi biển.
"Quân Nương Tử, yểm trợi"
Tả Phi Phi lập tức chỉ huy đội súng kíp nữ công nhân hai bên bố trí thế trận, vừa đánh vừa rút luil
Trên mặt biển, hàng chục thuyền lớn nhỏ khác nhau đã xây dựng một cây cầu phao trên biển, một đầu nối với bờ biển, một đầu nói với Trấn Viễn số hai.
Sau khi quân Uy Thắng và đội súng kíp nữ công nhân rút lui đến bờ biển, máy bản đá trên Trấn Viễn số hai lần lượt
được khởi động, tấn công truy kích kẻ thù.
Quân Uy Thắng và đội súng kíp đã rút lui thành công về đến Trấn Viễn số hai.
Cho đến khi đứng trên boong thuyền, Trần Phượng Chí vẫn còn cảm giác không chân thực.
"Thế là kết thúc rồi sao?"
"Sao vậy, nhìn dáng vẻ của ngươi, cảm thấy không hài lòng à?"
Tả Phi Phi liếc nhìn Trần Phượng Chí.
"Ừ” Trần Phượng Chí liếc nhìn vua năm trên boong thuyền, vẫn chưa nói xong: "Như vậy cũng nhanh quá..."
Anh ta cho rằng việc bắt giữ tướng soái sẽ giống như ở dốc Đại Mãng vậy, quân Uy Thằng với sự dẫn đầu của anh ta mạnh mế tiêu diệt trại địch, bắt sống được chủ soái của kẻ địch.
Bây giờ mặc dù cũng bắt sống được chủ soái của đối phương, nhưng cả quá trình quá thuận lợi và quá nhanh.
"Nếu như ngươi cảm thấy còn không đã ghiền, bây giờ có thể xuống dưới giết thêm nữa."
Tả Phi Phi chỉ vào đám người Đông Man vẫn quanh quẩn chửi bới ở trên bờ biển, cười nói.
"Bỏ đi, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa!" Trần Phượng Chí cười xua tay, sau đó cảm khái nói: "Vẫn là tiên sinh lợi hại, cũng không biết tại sao y nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ như vậy nữa!"
"Quả nhiên là rất hoàn mỹ!" Tả Phi Phi gật đầu theo.
Cô ấy cũng là một trong những người ngưỡng mộ Kim Phi nhất, nhưng khi lần đầu tiên nghe về kế hoạch của Kim Phi, cô ấy nghĩ nó quá điên rồ.
Kim Phi muốn chiếm thế chủ động cũng được, nhưng lại chỉ muốn dùng một nghìn người chém được đầu chủ soái của đối phương trong số hàng nghìn quân địch.
Dù Tả Phi Phi nghĩ như thế nào, cũng đều cảm thấy đây là một kế hoạch không thể nào hoàn thành được.
Nhưng sự thực đã chứng minh, bọn họ vậy mà thực sự đã thành công.
Mặc dù bây giờ vua đã bị bắt, nhưng khi nghĩ lại kế hoạch trong đầu, cô ấy vẫn cảm thấy không thể tin được.
Đầu tiên, Kim Phi muốn đưa họ đến đường rút lui của người Đông Man, mai phục trước, vẫn không để bị kẻ thù phát hiện ra.
Hạm đội Đông Hải hoạt động tích cực trên biển, ngoài việc gây áp lực cho người Đông Man, còn bí mật vận chuyển quân Uy Thắng và đội súng kịp ra ngoài.
Sau đó, họ sẽ không ngừng gây áp lực cho vua Đông Man, buộc hắn phải rút quân.
Đến khi rút quân, lại phái Lưu Thiết tập kích đối phương, khiến cho vua Đông Man không thể không giữ lại đủ tinh nhuệ để đối phó với Lưu Thiết.
Trong lúc rút lui, vua Đông Man ngồi xe ngựa rất bình thường, trinh sát của Uy Thắng vẫn luôn không thể xác nhận được vị trí cụ thể của hẳn, chỉ có thể phán đoán rằng vua đang ở trong đoàn xe ngựa ở giữa đội rút lui.
Nhưng cụ thể là chiếc xe ngựa nào thì không biết.
Khi đội xe ngựa tới vị trí phục kích, Trấn Viễn số hai xuất hiện, dùng khinh khí cầu ép người Đông Man thả Hải Đông Thanh ra.
Cho dù là ở Đông Man, Hải Đông Thanh cũng là một loài chim săn mồi tương đối quý hiếm, nhìn chung nên được đặt ở vị trí tương đối gần với vua.
Từ vị trí của Hải Đông Thanh cất cánh, có thể phán đoán được vị trí gần đúng của vua trong đoàn xe.
Sau đó sẽ thông qua việc tấn công đội lương thảo, ép vua phải cử người cầm cờ ra lệnh, như vậy cuối cùng có thể xác định được vị trí của vua.
Một khi tìm được vị trí của vua, bước tiếp theo là bắt người và rút lui.
Toàn bộ kế hoạch lần lượt liên kết với nhau, nếu xảy ra một sai lầm, Trần Phượng Chí và Tả Phi Phi sẽ bị kẻ địch vây
hãm muôn kiếp không thể trở lại được.
Cũng may tất cả đều thuận lợi, bọn họ đã thành công.