Kim Phi nhắc nhở: "Sau khi thu dọn thi thể, trên đường bọn họ trở về, phái người đi theo sau, xác nhận bọn họ thực sự đã trở về mới được."
Mặc dù đã cảnh cáo Trịnh Trì Viễn và Mạnh Thiên Hải nhưng Kim Phi vẫn lo lắng sau khi y rời đi Lưu Thiết không thể thu phục họ, dù sao nói một đăng làm một nẻo là kỹ năng cơ bản trong quan trường.
Sự xuất hiện của công chúa Lộ Khiết, đối với Kim Phi mà nói thật ra là một chuyện tốt.
Có việc một kẻ địch như cô ta hoạt động ở trong thành, sự chú ý của thủy quân và quân Uy Thẳng sẽ đổ dồn về phía công chúa Lộ Khiết, xác suất gây rắc rối với Lưu Thiết sẽ giảm đi.
"Được!" Lưu Thiết luôn nghe theo mệnh lệnh của Kim Phi, đồng ý rồi hỏi tiếp: "Những tù binh đó thì xử lý như thế nào?"
Tất cả tàn quân của liên quân Tấn Man đều đã bị bắt giữ và xử tử, bây giờ vẫn còn lại quân Định Biên, binh phủ và người dân Tấn vận chuyển lương thảo.
Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Sau khi ta trở về sẽ sắp xếp thợ mộc đến đây xây dựng lò nung, đợi khi làm xong lò nung, sẽ để cho binh phủ và quân Định Biên lao động nặng nhọc trong lò nung, người dân Tần bình thường sẽ phân theo nhóm để đến xây dựng nhà cửa trong thành.
Trước khi xây dựng lò nung, trước hết hãy để bọn họ đào hố ở bên ngoài thành xử lý xác chết ở phía nam thành đi.
Khi đối xử với người dân Tấn bình thường, thái độ có thể ôn hòa chút, cũng có thể nhắc nhở bọn họ trước, chỉ cần không lười biếng, đợi khi thành Du Quan xây dựng xong thì có thể thả cho bọn họ về.
Hãy chú ý đến quân Định Biên và binh phủ, nếu như phát hiện bọn họ có dấu hiệu bạo loạn, nên giết thì giết, không được nương tay!"
Tất cả nhà cửa trong thành Du Quan đều bị Lưu Thiết phá bỏ và đập đi rồi, bây giờ đã đánh bại người Đông Man, nhất định phải xây dựng lại.
Tù binh là lao động tốt nhất và còn miễn phí nữa.
Điều duy nhất đáng lo ngại chính là tù binh bất ngờ làm loạn.
"Ta sẽ chú ý." Lưu Thiết lại gật đầu, ra hiệu Điền tiên sinh ghi lại những lời của Kim Phi vào trong cuốn sổ nhỏ.
Kim Phi và Lưu Thiết đang thảo luận về vấn đề thủ thành trong lều, bên ngoài vẫn đang bận rộn.
Các nữ công nhân và binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ đang làm nhiệm vụ trên tường thành đều bị loại bỏ thay thế bằng binh lính quân Uy Thẳng.
Trên mặt biển, các chiến hạm của thủy quân Đông Hải cũng đã phân tán ra, phong tỏa vùng biển xung quanh.
Trấn Viễn số hai bắt đầu từ từ khởi động, đi vào bến tàu thành Du Quan.
Sau khi Tả Phi Phi xin chỉ thị của Kim Phi, cô ấy khiêng những người bị thương lên thuyền trước.
Khi những người bị thương lên thuyền, Kim Phi thấy trời vẫn chưa tối nên ra lệnh cho nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ cùng lên thuyền, chuẩn bị hành trình trở về ngay trong đêm đó.
Nhuận Nương và Khánh Mộ Lam cũng thu dọn hành lý.
"Tiên sinh, gấp gáp như vậy sao?" Mạnh Thiên Hải tìm gặp Kim Phi: "Trời sắp tối rồi, sáng mai hằng đi có được không?"
"Quân Đảng Hạng đã tập hợp lại ở bên ngoài biên giới thành Hi Châu rồi, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, có thể về sớm thì về sớm chút." Kim Phi nghiêm túc nói.
"Chúc tiên sinh thăng lợi dễ dàng!"
Mạnh Thiên Hải cũng là một lão tướng, biết thành Hi Châu thực sự rất nguy hiểm, nên không khuyên Kim Phi nữa mà thay vào đó nói vài lời tốt lành rồi lại đảm bảo nói: "Nơi này, tiên sinh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ toàn lực hợp tác với Lưu tướng quân, nếu như người Đông Man dám đến nữa, trừ khi quân Uy Thắng của ta chết hết, Mạnh Thiên Hải ta cũng chết nếu không tuyệt đối sẽ không để cho kẻ địch tiến vào trong thành Du Quan."
“Ta tin!"
Kim Phi vỗ vai Mạnh Thiên Hải, thấy Nhuận Nương đã thu dọn đồ đạc xong, y dẫn đầu đi ra khỏi lều.
Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đã lên thuyền trước, dưới ánh mắt của nhóm người Lưu Thiết, Điền tiên sinh, Kim Phi và Nhuận Nương dẫn theo cận vệ lên thuyền cuối cùng.
ÙI Với một tiếng còi trầm đục, Trấn Viễn số hai phun ra làn khói đen dày đặc, từ từ khởi động, đi ra khỏi bến tàu bắt đầu hành trình trở về.