"Khinh khí cầu?"
"Là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn!"
Mỗi khi nữ công nhân và binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ nhìn thấy khinh khí cầu thì đều trở nên vô cùng phấn khích.
Kể từ khi người Đông Man thả Hải Đông Thanh ra, tiêu cục Trấn Viễn gần như không còn sử dụng khinh khí cầu nữa.
Chưa kể đến sự phấn khích của các nữ công nhân, ngay cả Khánh Mộ Lam cũng tỏ ra kinh ngạc: "Hầu Tử, tiên sinh đã tìm được cách đối phó với Hải Đông Thanh rồi sao?"
Kể từ khi khinh khí cầu xuất hiện, Khánh Mộ Lam thực sự hiểu cái gì gọi là quyền khống chế trên không!
Ai nắm quyền khống chế trên không thì tương đương với việc nắm quyền chủ động trên chiến trường, muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, kẻ địch cũng không thể làm gì được!
Nếu như Kim Phi đã tìm được cách khắc chế Hải Đông Thanh, người Đảng Hạng sẽ không đáng để nhắc tới!
Phi thuyền kết hợp với gói thuốc nổ, chắc chắn có thể đánh cho người Đảng Hạng tan tác.
Lại lần nữa thấy khinh khí cầu khiến cho Khánh Mộ Lam nhìn thấy thắng lợi và hy vọng.
Đáng tiếc, Hầu Tử lại lắc đầu, phá vỡ sự mong đợi của Khánh Mộ Lam: "Tạm thời vẫn chưa cóI"
"Vậy tại sao các ngươi dám sử dụng khinh khí cầu vậy?" Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi.
"Bởi vì chim của bọn họ đã bọn ta giết chết hết rồi!" Hâu Tử giải thích: "Nơi này cách Hi Châu rất xa, nếu người Đảng Hạng đưa chim tới đây, chúng ta cũng đã đánh xong rồi!"
Trước khi lập ra kế hoạch hành động, Kim Phi đã suy đoán rằng kẻ địch lên sẵn kế hoạch mai phục, rất có thể sẽ mang theo chim ưng.
Vì thế, Hầu Tử đã sắp xếp tổng cộng ba tổ trinh sát xung quanh khe núi.
Tổ đầu tiên vừa mới ra tay, mặc dù chỉ có một người, nhưng thuộc hạ của Hầu Tử đã sử dụng máy bắn đá mini rất tốt.
Theo kế hoạch, nhiệm vụ đầu tiên của anh ta không chỉ là giết chết thủ lĩnh Hắc Vân, mà còn phải tìm kiếm giết chết hết những con chim ưng do đối phương nuôi dưỡng.
Nếu như tổ thứ nhất thành công, tổ thứ hai và tổ thứ ba tiếp tục ẩn nấp, nếu tổ thứ nhất thất bại, tổ thứ hai và tổ thứ ba lập tức tiến hành các bước tấn công tiếp theo.
Sau nhiều ngày quan sát, trinh sát đã tìm hiểu cực kỳ rõ ràng tình hình ở trong khe núi rồi.
Ai là thủ lĩnh, ai là người phụ trách hậu cần, ai là người phụ trách ngựa chiến.... Các trinh sát đều nhớ rõ ràng.
Điều khiến cho các trinh sát ngạc nhiên là, thủ lĩnh Hắc Vân rất coi trọng chim ưng, vẫn luôn mang theo bên mình, nhóm trinh sát thứ nhất đã hoàn thành hai nhiệm vụ cùng một lúc.
Các trinh sát mai phục ở trên đỉnh núi lập tức làm theo thỏa thuận, dùng cờ để gửi tin cho đội bay đang mai phục ở phía xa hơn.
Đội bay vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng khe núi, sau khi phát hiện thấy tín hiệu, khinh khí cầu đã được chuẩn bị sẵn lập tức cất cánh bay lên không trung, bay theo hướng gió bắc bay về phía nam.
Địa hình của khe núi giống như một cái phễu, được bao quanh bởi những ngọn núi, chỉ có một khoảng trống rộng hai thước gần với đường chính.
Khinh khí cầu bay tới ngọn đồi nhỏ phía bắc khe núi, phi công ném một sợi dây thừng xuống, trinh sát mai phục ở gần đó chạy tới nhặt sợi dây thừng lên, buộc vào một tảng đá lớn.
Khinh khí cầu lơ lửng ngay trên đỉnh núi, phi công buộc đầu kia của sợi dây để cố định khinh khí cầu tránh bị gió thổi bay đi.
Trong giỏ treo, một vài nhân viên hộ tống mở thùng lựu đạn ra, ném xuống như thể không tốn tiền vậy, phong tỏa lối ra của khe núi.
"Chim ưng của chúng ta đâu, nhanh thả chim ưng ra đi!" Một gã thủ lĩnh lo lắng hét lên.
Thủ lĩnh chết rồi, bộ lạc Hắc Vân trong nháy quân vô tướng, các gã thủ lĩnh chỉ có thể tự mình hành động.
Gã thủ lĩnh này là người có uy tín nhất xung quanh.