“Đừng nịnh hót nữa, tiên sinh cũng không có ở đây!”
Hầu Tử võ vai Trần Phượng Chí nói: "Dọn dẹp đi, đến lượt các ngươi lên sân rồi!"
"Cần chúng ta làm gì?" Trần Phượng Chí xoa xoa tay hỏi.
Trận chiến phía trước rất sôi động, anh ta chỉ đứng nhìn, đã nóng lòng muốn thử rồi.
"Chém thêm một nhát!" Hầu Tử lạnh lùng nói.
Cùng với việc thời gian đến thế giới càng ngày càng dài, Kim Phi cũng càng hiểu rõ sự tàn khốc của thế giới này, tâm trí cũng biến thành càng ngày càng tàn nhãn và bình tĩnh.
Nếu như là thời điểm này của năm ngoái, khi lập ra kế hoạch chiến tranh, Kim Phi sẽ không tàn ác như vậy, hơn nữa có thể sẽ tạo cho bộ lạc Hắc Vân một cơ hội đầu hàng.
Nhưng ưu thế của kẻ địch lần này quá lớn, nếu tiếp tục mềm lòng, chính là vô trách nhiệm với đồng đội của mình.
Nhân lực của phe ta đã không đủ, thực sự không thể lấy đâu ra người để canh giữ tù nhân nữa.
Cho nên, khi lập kế hoạch lần này, Kim Phi hoàn toàn không cân nhắc đến vấn đề giam giữ tù nhân, mọi hành động của y đều nhằm mục đích giết chết tất cả.
Quyết định này thật sự khiến Trần Phượng Chí hài lòng, sau khi nghe được lời của Hầu Tử, anh ta lập tức dẫn theo tiểu đoàn Thiết Hổ xông vào kênh Lạc Dương.
Khi tiểu đoàn Thiết Hổ vừa đuổi đến khe núi, vụ ném lựu đạn vẫn đang tiếp tục.
Một số binh lính Đảng Hạng phát hiện nhân viên hộ tống không ném lựu đạn vào đàn ngựa chiến, nên núp dưới bụng ngựa chiến để tránh bị ném lựu đạn.
Trần Phượng Chí cũng không vội, phải người chặn ở lối vào của khe núi, sau đó từ từ chờ đợi.
Đến khi hầu hết binh lính Đảng Hạng trong khe núi đã bị nổ chết, Trần Phượng Chí mới dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ lao vào khe núi tiến hàng cuộc tấn công cuối cùng, dọn sạch tàn quân của Đảng Hạng ẩn núp trong đám ngựa chiến.
Một bên khác, các nữ công nhân cũng không nhàn rỗi.
Sau khi nghe Khánh Mộ Lam và Hầu Tử giải thích, cũng dẫn các nữ công nhân quay lại chuẩn bị chém thêm một nhát.
Nhưng ra đến bên ngoài hang động mới phát hiện ra là không cần thiết.
Một nửa vách núi đã bị Hầu Tử nổ đánh sập, dù người Đảng Hạng ở trong hang không bị đập chết cũng bị chặn ở bên trong.
"Hang động này không có đường ra nào khác chứ?" Tả Phi Phi nhìn về phía Hầu Tử.
"Yên tâm đi, tất cả các đường ra đều bị chúng ta nổ tung rồi!" Hầu Tử vỗ ngực tự tin.
Trước khi người Đảng Hạng đi vào, đám người Hầu Tử đã bí mật khám phá hang động, ngay cả một dòng sông ngầm ở phía đó cũng bị bọn họ phát hiện.
Khi Hầu Tử phái người dò xét hạ du của dòng sông ngầm, xác nhận không còn đường ra nào khác.
Với tình trạng sạt lở hiện tại, cho dù người Đảng Hạng ở trong hang vẫn còn sống, không có sự hỗ trợ của máy móc, bọn họ cũng không thể dỡ đã trốn ra ngoài được.
Hang động này đã được định sẽ sẽ trở thành nấm mồ của những người Đảng Hạng này.
Lý Lăng Duệ rất coi trọng lần mai phục này, không chỉ cử bộ lạc Hắc Vân mà còn ra lệnh cho người phụ trách tình báo sắp xếp rất nhiều gián điệp bí mật theo dõi.
Hắn muốn biết tin tức về cái chết của Kim Phi đầu tiên, còn yêu cầu bộ lạc Hắc Vân, một khi giết chết được Kim Phi phải dùng tốc độ nhanh nhất để đưa thi thể về đại quân chinh chiến phía nam.
Khi tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân đang dọn dẹp chiến trường, người phụ trách tình báo của Lý Lăng Duệ nhận được tin tức trận chiến thất bại.
Dù sao bộ lạc Hắc Vân có hơn mười nghìn người, cho dù kế hoạch của Kim Phi có không có kẽ hở đi chẳng nữa, vẫn có người trốn thoát được.
Thông qua sự quan sát của mình và câu chuyện của những người này, gián điệp cũng coi là đã phân tích được toàn bộ quá trình chiến đấu.
Sau khi người phụ trách tình báo xem xong tin tình báo, hồi lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Hắn biết rõ Lý Lăng Duệ đã đặt bao nhiêu kỳ vọng vào lần phục kích này, kết quả bây giờ lại thất bại!
Hơn nữa còn thất bại một cách thê thảm như vậy...