Bản tính con người không có khả năng chịu được cám dỗ
Trong một năm tai họa, có nhiều người sẵn sàng giết cả một gia đình chỉ vì miếng ăn, chứ đừng nói đến cám dỗ của ngôi vị hoàng đế?
Cả thời xưa lẫn thời nay, ở mọi triều đại, việc tranh giành hoàng quyền đều cực kì tàn khốc.
Lý Kế Sơn vẫn còn đang trong thời kì tráng niên, hơn nữa rất có uy vọng trong các bộ lạc, trước đây có rất nhiều lão. thần đi theo ông ta.
Sau khi tân hoàng lên ngôi, vẫn luôn dọn dẹp những cựu thần mà Lý Kế Sơn để lại, khiến cho không ít lão thần bất mãn, cũng có người làm chuyện xấu trong bóng tối.
Hoàng đế lên ngôi vẫn còn chưa ngồi vững ngai vàng, nếu Lý Lăng Duệ cứu Lý Kế Sơn về, nhất định triều đình sẽ đại loạn.
Kim Phi nhằm đúng vào điểm này, mới để Trương Lương kéo Lý Kế Sơn ra ngoài đi một vòng, chỉ vì y muốn Lý Lăng Duệ đến cứu người.
Như vậy không chỉ có thể tiêu diệt được hết nguời của Đảng Hạng, còn có thể làm cho nội bộ của Đảng Hạng hỗn loạn.
Đáng tiếc, Lý Lăng Duệ không mắc mưu, từ khi đến doanh trại chinh chiến phía Nam, cho đến bây giờ chưa từng đi ra ngoài, tựa hồ hắn chưa từng biết đến chuyện này, phụ tá và các sĩ quan cũng ngầm ăn ý không đề cập đến, chỉ có phó tướng ngu ngốc, nghĩ đến việc nếu chiến tranh xảy ra, lão hoàng đế sẽ bị thương.
Thật ra thì so với Kim Phi và Trương Lương thì Lý Lăng Duệ mới là người hy vọng Lý Kế Sơn chết.
Như vậy bọn họ mới có cớ xuất binh mà không cần phải kiêng dè nữa.
Đương nhiên Trương Lương sẽ không để cho hẳn được như ý nguyện, từ lúc đấy đến bây giờ, Lý Kế Sơn không chỉ được ăn no mặc ấm, mà còn có người nhìn chăm chằm hắn, đề phòng ông ta tự sát.
Sau khi phó tướng nghe được giải thích từ người phụ trách, toát cả mồ hôi, nảm tay người phụ trách, cảm kích nói: “May mắn có ngươi nhắc ta, nếu không ta đã gây ra họa lớn rồi"
“Biết là tốt, sau này đừng nhắc đến Thái Thượng Hoàng trước mặt đại vương nữa!”
Người phụ trách tình báo nói vậy, rồi vội vàng rời đi.
Lý Lăng Duệ đã tỏ rõ thái độ như vậy, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu cuộc tổng công, với tư cách là người phụ trách tình báo, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Sau khi trợ tá trở về, cũng đã bắt đầu bày binh bố trận, chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công.
Mặc dù Hầu Tử không ở đây, nhưng vẫn để lính trinh sát nhìn chăm chằm vào doanh trại của Đảng Hạng mọi lúc, Đảng Hạng điều động đại quân quy mô lớn như vậy, hoàn toàn không giấu được bọn họ.
Rất nhanh, Trương Lương dẫn theo Đại Tráng leo lên đài quan sát.
“Lương huynh, người Đảng Hạng muốn tổng công sao?” Vẻ mặt Đại Tráng đầy lo lắng nói.
Mười nghìn người đã đông như kiến cỏ, chứ đừng nói đến hàng trăm nghìn người?
Đứng ở trên đài nhìn về phía Bäc, chăng chịt toàn lều là lu và các binh lính Đảng Hạng đang hoạt động.
Cho dù có dùng ống nhòm để xem, cũng không nhìn thấy được doanh trại cuối cùng.
Mặc dù Đại Tráng đi theo Kim Phi đánh nhiều trận lấy ít địch nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt với mấy trăm nghìn đại quân, trong lòng khó tránh khỏi có hơi sợ hãi.
Thật ra thì không chỉ Đại Tráng, đến cả Trương Lương cũng không chắc chắn lắm.
Nhưng trải qua hai năm tôi luyện, so với trước đây Trương Lương đã trầm ổn hơn rất nhiều, trong lòng có lo âu, nhưng cũng không thể hiện ra trên mặt, ngược lại là dáng vẻ thành thục tự tin, cười khinh nói: “Ở Thanh Thủy Cốc tiên sinh chỉ dùng ba ngàn quân Thiết Lâm, đã khiến mấy chục ngàn người phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, Thiết Ngưu dùng vài trăm quân đánh đến vương thành của bọn họ, bắt sống hoàng đế của bọn họ, cũng chỉ là một đám bại trận mà thôi, tổng công thì sao chứ? Gà đất chó sành không đáng nhắc tới!”
Nghe thấy lời Trương Lương nói vậy, sắc mặt của các nhân viên hộ tống ở xung quanh giãn ra rất nhiều.
Đúng vậy, Đảng Hạng có ba trăm ngàn quân, bọn họ cũng có năm chục ngàn người cơ mà!