Máu ngựa phun khắp mặt đội trưởng đội ky binh! Con ngựa chiến ngã phịch một cái xuống đất! “Truy phong!"
Đội trưởng ky binh quỳ xuống đất theo, tay chân luống cuống sờ vào đầu ngựa.
Trong suy nghĩ của nhiều ky binh, tầm quan trọng của ngựa chiến là không thể thay thế được.
Khi con ngựa chiến này còn là một con ngựa nhỏ, nó sống và ăn cùng với đội trưởng ky binh, bây giờ khó khăn lắm mới nuôi lớn được lại chết ở chỗ này.
Hơn nữa lại chết một cách không thể giải thích được như vậy!
Đội trưởng ky binh quỳ trước mặt ngựa chiến năm sáu phút, cho đến khi máu trên người ngựa bät đầu đông lại, mới từ từ đứng dậy.
Những ky binh xung quanh nhìn thấy đội trưởng của mình đang tức giận, nên nhanh chóng nhảy xuống ngựa, thắt chặt
dây xương đứng ở ven đường.
"Đại Hắc Tử, sắp xếp người xúc cát, xúc một con đường. bill
Đội trưởng ky binh lạnh lùng hét lên.
Tên thủ lĩnh ở bên cạnh mặt đầy khổ sở, nhưng không dám trái ý của đội trưởng, chỉ có thể cúi người đồng ý, sau đó gọi ky binh trong tiểu đội của mình đến phân chia nhiệm vụ cho bọn họ.
Các ky binh cũng biết đội trưởng đang tức giận, không dám nói gì, vội vàng tìm xẻng, ra xúc cát ở phía trước.
Vừa mới xúc được vài xẻng, một ky binh cảm thấy điều kỳ lạ, dùng xẻng xúc một quả mìn ra khỏi cát!
Lần này quả mìn không nổ, nhưng hiệu quả của việc này quá thấp.
Mấy người phải mất năm sáu phút mới có thể xúc được vài thước.
Nếu xúc với tốc độ này, sợ răng đến sáng sớm ngày mai họ cũng không xúc được hết cát trong vài dặm phía trước được.
Đội trưởng ky binh cau mày nhìn về phía ngọn đồi hai bên trái phải, cố gắng tìm kiếm một con đường khác.
Hai bên đỉnh núi tuy không cao nhưng lại nhẫn và trơn trượt, người đi còn khó, chứ đừng nói đến ngựa chiến.
Không còn cách nào khác, đội trưởng ky binh chỉ có thể ra lệnh cho đám người xúc cát tăng tốc độ.
Nhưng chiều rộng của đường núi có hạn, hơn nữa còn phải đề phòng mìn có thể nổ bất cứ lúc nào, dù ky binh có cố gắng hết sức thì tốc độ xúc cát cũng không thể tăng lên đáng kể.
Con đường tiếp ứng chỉ có một con đường này, đội trưởng ky bị dù có lo lắng, cũng chỉ có thể kiên nhẫn xúc cát, đồng thời phái vài ky binh mang theo mìn trở về, giải thích tình hình với Lý Lăng Duệ, hy vọng khi về Lý Lăng Duệ trừng phạt cũng có thể khoan dung hơn!
Thật ra, khi các linh trinh sát chôn mìn, lúc đầu khu vực đó chôn khá nhiều, dường như cứ vài bước là có một quả, về sau số lượng càng lúc càng ít, nhưng thay đổi cũng càng lúc càng không có quy luật.
Sau khi đón được đội vận chuyển, trên đường trở về vẫn phải đi qua nơi này, đội trưởng ky binh không dám mạo hiểm, chỉ có thể kiên nhãn dọn dẹp từng chút một.
Các ky binh Đảng Hạng đang xúc cát hết tốc lực, hoàn toàn không biết răng trên cồn cát cách đó hơn hai dặm, một trinh sát đang dùng ống nhòm quan sát bọn họ.
Toàn thân người trinh sát này ẩn trong cát, đừng nói là cách xa hai dặm, người bình thường cho dù có đi đến trước mặt cũng không thể phát hiện ra được.
Sau khi xác nhận tình hình ky binh Đảng Hạng, lính trinh sát từ từ rút lui.
Sau khi lui về phía sau cồn cát, mới đứng lên, chạy như bay về phía bắc.
Một con ngựa chiến bị trói ở vùng trũng cát cách đó vài dặm về phía bắc, lính trinh sát cưỡi ngựa chiến lại chạy về hướng bắc thêm ba bốn dặm nữa sau đó mới quay đầu chạy về phía đông.
Chạy thẳng một đường về phía đông hơn mười dặm, đến khi ngựa chiến mệt đến mức sùi bọt mép trắng, lính trinh sát mới dừng ngựa lại, chạy vào trong một sơn cốc.
Nghe thấy tiếng ngựa chiến, một nhóm người ẩn nấp trong sơn cốc vội vàng tiến tới chào đón.
Không chỉ Lý Lăng Duệ nghĩ đến mai phục, Kim Phi và Trương Lương cũng nghĩ đến.
Nhóm đàn ông này đều ăn mặc như người Đảng Hạng, nhưng đều là nhân viên hộ tống.
Chỉ là Lý Lăng Duệ điều động bộ lạc Hắc Vân quá khoa trương, hàng chục nghìn người đi đường dài để tấn công, căn bản không thể thoát khỏi ánh mắt trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn.
Mà trinh sát của tiêu cục lại khiêm tốn hơn nhiều, chia thành hai ba người một tiểu đội, ăn mặc như người Đảng. Hạng, phải mất mất ngày trời mới qua được.
Cho dù thỉnh thoảng bị người ta nhìn thấy, cũng không chú ý đến bọn họ.
Cho dù có chú ý, cũng không nghĩ đến mục tiêu của bọn họ, nhiều nhất là cho rằng bọn họ là gián điệp đang tìm kiếm tình báo thôi.
Bằng cách này, nhân viên hộ tống hoàn thành việc tập hợp ở biên giới Đảng Hạng.
Mìn trong cát là do bọn họ chôn.
Mục đích cũng rất đơn giản, giết chết đội vận chuyển của kẻ địch!
"Thế nào rồi?" Người đàn ông dẫn đầu nhìn người lính trinh sát hỏi.