Trương Lương cũng lo lắng Đảng Hạng sẽ ngược đãi các nhân viên hộ tống và nhân viên trong lúc bắt nhốt, đề nghị của Kim Phi đúng với ý của anh ta, anh ta nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Đang định ra ngoài sắp xếp người, lại bị Kim Phi gọi lại.
“Đã xử lý xong chuyện mấy ngày trước ta bảo huynh sắp xếp chưa?”
“Đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ky binh hẳn là đã xuất phát rồi, nhanh thì mười ngày, chậm mười hai ngày mới có thể đến doanh trại”, Trương Lương đáp.
“Vậy thì tốt”, Kim Phi gật đầu, lúc này mới ra hiệu cho anh †a đi.
Một lúc sau, sứ giả Đảng Hạng rời khỏi doanh trại quân Thục, cũng đem về yêu cầu của Kim Phi.
Lý Lăng Duệ tức đến mức lật bàn, nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý.
Bây giờ hẳn chỉ muốn nhanh chóng đưa những người Tả Lang Vệ đó về, sau đó tấn công doanh trại quân Thục một lượt, không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn.
Trương Lương nhận được câu trả lời của Lý Lăng Duệ, buổi trưa cùng ngày lập tức phái một đội cảm tử quất ngựa đến núi Bạch Khưu.
Đội cảm tử chỉ có mười mấy người, hơn nữa không đem theo bất kỳ vũ khí nào.
Nhiệm vụ của họ không phải là tác chiến mà là đi theo đội tù binh, để tránh cho Đảng Hạng ngược đãi tù binh khi di chuyển nhân viên hộ tống.
Vào ngày đội cảm tử thần xuất phát, Tả Phi Phi, Khánh Mộ Lam và Trần Phượng Chí dẫn theo đội súng kíp, tiểu đội Thiết Hổ chạy đến doanh trại quân Thục.
Thật ra đáng lẽ họ phải đến sớm hơn, nhưng vào ngày thứ ba sau khi họ rời khỏi kênh Lạc Dương, có một nhóm thổ phỉ đã nhắm vào ngựa chiến và vật tư mà bộ tộc Hắc Vân để lại,
thế là chúng đã giết hai nhân viên hộ tống.
Có thù tất báo là một trong những nguyên tắc cơ bản kể từ nhân viên hộ tống thành lập, hơn nữa con đường này là con đường duy nhất để vận chuyển vật tư từ Xuyên Thục đến Hi Châu, cho dù là để trả thù cho nhân viên hộ tống hay để dọa gà giết khỉ thì đều không thể tha cho đám thổ phỉ này.
Sau khi bàn bạc, Hầu Tử, Khánh Mộ Lam, Tả Phi Phi và Trần Phượng Chí nhất trí quyết định dẫn đội súng kíp và tiểu đội Thiết Hổ chống trả bao vây sào huyệt của thổ phi.
Thổ phỉ chiếm lấy địa hình thuận lợi, đội súng kíp và tiểu đội Thiết Hổ phải mất mấy ngày mới đánh bại được đám thổ phỉ này, lúc này mới đến Hi Châu.
Nghe nói mấy ngày nay Kim Phi không chỉ hạ gục máy bản đá của Đảng Hạng, còn ép Lý Lăng Duệ đồng ý trao đổi con tin, Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đầu có cảm giác thời gian xáo loạn.
Mới có mấy ngày mà, họ chỉ đi bắt bọn thổ phỉ mà Kim Phi đã làm được nhiều việc như vậy rồi à?
Bệnh cuồng chiến Trần Phượng Chí và Hầu Tử cảm thấy hối hận đến mức võ đùi vì không về kịp đến xuất trận.
Hai người định đi tìm Đại Tráng để luyện tập, xả đi cơn tức nghẹn, thế nhưng Đại Tráng lại chủ động đến tìm hai người.
“Hầu Tử, Lão Trần, tiên sinh bảo các ngươi sang đó”.
Hầu Tử và Trần Phượng Chí nhìn nhau, đều nhìn thấy sự phấn khích trong mät đối phương.
Họ biết Kim Phi tìm họ lúc này chắc chản có chuyện lớn. Hai người vội vã chạy đến lầu của Kim Phi. Hầu Tử và Trần Phượng Chí đều là mất kiên nhẫn, vừa vào đến lầu lập tức hỏi: “Tiên sinh tìm bọn ta có chuyện gì sao?”
“Mấy ngày gần đây, đội hậu cần sẽ vận chuyển một lô vật tư quan trọng từ quận Lương, Hầu Tử, ngươi điều hai trung đội từ đại đội trinh sát để tổ chức hành động thanh trừng của mật thám Đảng Hạng, phải đảm bảo tất cả vật tư đều được giao đến tận nơi”.
Kim Phi nói: “Lão Trần, ngươi dẫn tiểu đội Thiết Hổ, phối hợp với hành động của Hầu Tử”.
“Vâng”, Hầu Tử đứng thẳng người, cung kính đáp.