“Ta là Cáp Lĩnh Hắc ở quán trọ số 7, ta có chuyện quân
sự quan trọng, cần phải lập tức trình lên hoàng thành Người phụ trách giơ lá cờ quán trọ trong tay rồi hét lên.
Cho dù là như vậy thì binh lính giữ thành cũng không dám mở cửa, mà thay vào đó là thả cáp treo trên tường thành xuống rồi kéo người phụ trách quán trọ lên.
Vương thành Đảng Hạng, tân Hoàng đế Lý Lăng Hiên ngồi phía sau bàn, cau mày khi đọc bản tấu.
Bão tuyết năm nay còn nghiêm trọng hơn năm trước, rất nhiều gia súc, dê và dân chăn nuôi trên thảo nguyên đã chết cóng, mỗi ngày gã đều nhận được rất nhiều bản tấu thỉnh cầu kinh phí cứu trợ thiên tai.
Nhưng hai năm nay Đại Khang đã không cống nạp cho. Đảng Hạng, hơn nữa đã phát động liên tiếp hai chuyến chinh chiến phía Nam, cho nên hiện tại hoàng thất cũng không có. nhiều lương thực dự trữ.
Số tiền Đại Khang cống nạp cho Đảng Hạng trước kia vẫn còn một ít, nhưng đến lúc này đã đóng thành vì tuyết dày, dù hoàng thất có tiền cũng không mua được thứ gì!
Vào lúc này, Lý Lăng Duệ đột nhiên nhớ đến thương hội Kim Xuyên.
Nếu thương hội Kim Xuyên vẫn còn, chắc chắn bọn họ sẽ tích trữ trước lượng lớn hàng hóa, chắc hẳn sẽ giải quyết được tình hình thiên tai như hiện nay.
Nhưng rất nhanh, Lý Lăng Hiên đã nghiến răng, xua tan ý nghĩ này.
Là một vị hoàng đế, gã có thể đoán được kế hoạch của Kim Phi, cũng bởi vì lo lắng thương hội Kim Xuyên sẽ từng bước khống chế Đảng Hạng, nên gã mới đột nhiên vây quét trấn áp thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn khi chuẩn bị chưa thực sự kỹ càng.
Nhớ đến việc vây quét, Lý Lăng Hiên không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Thực ra trước khi bao vây thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn, gã nghĩ rằng sẽ thừa nước đục thả câu, nhưng đáng tiếc, nhân viên hộ tống vẫn luôn đề phòng Hạng Đảng.
Khi việc vây quét mới bắt đầu, rất nhiều nhân viên hộ tống đã nhận ra điều không đúng, khi người Đảng Hạng bao vây thương hội, họ đã phóng lửa đốt kho.
Hàng hóa trong kho của thương hội chủ yếu là vải, chỉ bén chút lửa thôi đã cháy, hơn nữa cũng rất khó dập tắt.
Điều khiến Lý Lăng Hiên tức giận nhất đó là khi thương hội chất hàng hóa vào kho đã cố ý để những hàng hóa không. dễ cháy như đồ sắt, muối tinh luyện cùng chỗ với dầu hỏa và lựu đạn.
Hỏa hoạn không chỉ đốt cháy vải mà còn dẫn đến việc nổ lựu đạn.
Sau khi vây quét kết thúc, hầu như Đảng Hạng không tìm thấy gì ngoài một cố đồ sắt không thể đốt cháy hoặc nổ được.
Vốn dĩ gã còn thèm muốn chiếc phi thuyền mà Thiết Ngưu để lại gần vương lăng Đảng Hạng, muốn đánh úp đội bay rồi chiếm lấy phi thuyền.
Ai ngờ nhân viên hộ tống đội bay còn cảnh giác hơn Lão. Ưng, khi phát hiện bản thân bị bao vây đã lập tức ngồi phi thuyền muốn bỏ chạy.
Sau khi phi thuyền bị cào, phi công đã rất dứt khoát cho nổ lựu đạn, làm nổ tung máy hơi nước.
Máy hơi nước là bộ phận cốt lõi của phi thuyền, không có máy hơi nước thì cho dù người Đảng Hạng lấy được túi khí đã bị rách thì cũng chỉ là miếng giẻ mà thôi.
Có nghĩa là, người Đảng Hạng bận rộn một phen, ngoại trừ việc bắt giữ nhóm nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội thì không đạt được kết quả gì cả.
Mà Lý Lăng Hiên cũng không dám tùy ý hành quyết nhân viên thương hội và nhân viên hộ tống đã bắt được.
Đây xem như là ký kết ngầm giữa gã và Kim Phi.
“Hay là, phân nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội cho các bộ lạc?”
Lý Lăng Hiên thầm suy tính.
Trước kia, hàng năm Đảng Hạng cướp đoạt rất nhiều người từ Trung Nguyên đem họ đến Đảng Hạng làm nô lệ, mấy tháng trước, Thiết Ngưu đánh đến đây yêu cầu Đảng Hạng thả nô lệ Trung Nguyên. Lúc đó Lý Lăng Hiên bị áp lực. từ phi thuyền, chỉ có thể làm theo.
Trước khi mùa đông đến, hầu như tất cả nô lệ Trung Nguyên đã được thương hội Kim Xuyên đón về.
Khi vừa mới bảt đầu, người Đảng Hạng còn không cảm nhận được gì, đến khi vào đông, họ mới ý thức được tính quan trọng của chuyện này.
Lúc trước, khi đến mùa đông, phần lớn công việc ngoài nhà đều do nô lệ Trung Nguyên làm, bây giờ không có nô lệ nữa, người Đảng Hạng chỉ có thể tự làm những chuyện này.
Đối với người Đảng Hạng, những người nô lệ còn không bằng trâu bò dê, cho dù bị chết cóng thì bọn họ cũng không quan tâm, năm sau đến Trung Nguyên bắt một nhóm người khác là được.
Nhưng bây giờ không có nô lệ, đợi đến khi người Đảng Hạng làm việc thì người bị chết cóng là bọn họ.
Từ khi vào mùa đông đến nay, không biết đã có bao nhiêu người Đảng Hạng chết cóng rồi.
Khi Lý Lăng Hiên đang suy nghĩ xem có nên phân nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội về các bộ lạc hay không thì Đại Thái giám bước từng bước nhỏ đi đến.