“Mọi người nhanh lên”.
Đội trưởng lộ ra vẻ phấn khởi, động tác cũng trở nên nhanh hơn.
Khinh khí cầu chỉ có thể bay theo gió, nếu bay qua núi Ô Đầu rồi quay trở lại thì phải tăng độ cao để tìm hướng gió mới trước khi quay trở lại.
Nhưng hướng gió không cố định, muốn tìm được hướng gió phù hợp không dễ như thế.
Chấp hành nhiệm vụ cho nổ tung vẫn là chiếc phi thuyền có thể điều khiển hướng sẽ phù hợp hơn.
Được đội trưởng dẫn dắt, các lính trinh sát khác cũng tăng tốc, trèo lên đỉnh vách đá.
Để lại một người mở dây trên tảng đá ra, phòng ngừa binh lính đuổi theo trèo lên bằng dây thừng, các lính trinh sát còn lại nhanh chóng chạy xuống.
Trên sườn núi có một cái hang động không lớn, vốn dĩ rất khó thấy, lại còn được lính trinh sát ngụy trang nên rất khó phát hiện.
Các bộ phận của máy hơi nước hầu hết đều được làm bằng sắt, cực kỳ nặng nên đem theo nó sẽ rất khó chạy thoát.
Thế nên trên đường đến đây, họ giấu phi thuyền và đan dược ở hang động nhỏ này, sau đó mới cho khinh khí cầu bay lên.
Nếu kế hoạch khinh khí cầu thành công, họ sẽ lập tức chạy đến lái phi thuyền đi cho nổ núi Ô Đầu.
Nếu kế hoạch thất bại, họ sẽ tiếp tục chạy trốn, để lại khinh khí cầu ở đây, chờ cơ hội tiếp theo.
Được đội trưởng dẫn dắt, các lính trinh sát cởi bỏ lớp ngụy trang của hang động rồi tiến vào đó.
Khi cho đồ vào trong, họ đã lắp ráp trước tất cả các bộ phận của phi thuyền, bây giờ chỉ cần nhấc đồ ra, đun sôi nước trong nồi hơi siêu nhỏ là phi thuyền có thể cất cánh.
Trên bầu trời núi Ô Đầu, sau khi lính trinh sát trên khinh khí cầu bắn mũi tên lệnh ra, sự chú ý lại quay về mặt đất.
Họ vẫn tiếp tục chiến đấu.
Trên mặt đất, tiếng hét thảm thiết của những binh lính bị thương trước đó của Tần vương cũng vẫn còn, các lính trinh sát có thể nghe rất rõ từ khinh khí cầu.
Nhưng bọn họ đều là những nhân viên hộ tống kỳ cựu, họ biết rõ lúc này không thể mềm lòng, sau khi bắn những mũi tên lệnh ra, một người tiếp tục ném lựu đạn xuống phía dưới, trong khi một người khác cố gắng điều khiển cho khinh khí cầu bay chậm hơn.
Lúc này binh lính Tân vương trên núi Ô Đầu quá đông, mỗi một viên lựu đạn được ném xuống đều có thể có rất nhiều người chết.
Tiếc là gió hướng Bäc quá lớn, cho dù lính trinh sát cố gắng điều khiển thế nào thì khinh khí cầu vẫn bay qua núi Ô Đầu khá nhanh.
Cho đến lúc này, cuối cùng binh lính quân Tân vương mới thôi chen lấn.
Trần An Tiệp chạy về phía sau doanh trại để trốn nhìn thấy khinh khí cầu ngày càng xa, cũng có cảm giác mình đã thoát rồi.
Trước đó hắn chỉ nghe nói khinh khí cầu và lựu đạn kết hợp lại vô cùng đáng sợ, hôm nay xem như đã được thấy rõ.
Trần An Tiệp ép mình bình tĩnh lại, nhìn doanh trại hỗn loạn, liên tục ra lệnh: “Đầu tiên, lập tức phái người dập lửa”.
Dù không dập lửa, lều trại của họ cũng sắp bị thiêu rụi rồi.
“Thứ hai, thống kê thương vong, xem tình hình thương vong thế nào, bảo lang trung cố gắng cứu chữa cho người bị thương”.
Lựu đạn sẽ không phát nổ cho đến khi chạm đất, thế nên. ngoại trừ người xui xẻo tình cờ ở ngay cạnh lựu đạn, hầu hết các binh lính bị trúng đạn khác của Tân vương đều bị thương ở chân, không chừng còn có thể cứu được.
“Thứ ba, đi tìm người thuần hóa chim ưng, ta muốn biết bao giờ Hải Đông Thanh có thể lành thương”.
Hản đã nhìn thấy sự đáng sự của khinh khí cầu, không muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Nếu lúc nấy Hải Đông Thanh không sợ chiến, tiếp tục tấn công, họ sẽ không có thương vong lớn như vậy.
Thế nên họ phải nói chuyện với người thuần hóa chim ưng, không thể xuất hiện tổn thất như vậy nữa.
Gần đây Tần vương cũng thu thập không ít chim ưng, nhưng vì đất Tân không có cao thủ thuần hóa chim ưng nên không có nhiều tiến triển.
Nếu có khả năng, hắn vẫn muốn thu mua người thuần hóa chim ưng, giúp Tân vương thuần hóa chim ưng.
Nhưng lúc Trần An Tiệp đang nghĩ cách làm sao mua được người thuần hóa chim ưng, đội trưởng thân vệ đã đưa thi thể của người thuần hóa chim ưng đến.