“Sao lại có người trong tuyết”.
Nhân viên hộ tống trẻ tuổi dù sao vẫn còn quá trẻ, nhất thời hơi sửng sốt.
Nhân viên hộ tống lớn tuổi phát hiện ánh mắt của thiếu niên không đúng, quay đầu lại nhìn một cái.
Giây kế tiếp, ngay cả ánh mắt của nhân viên hộ tống lớn tuổi cũng trợn tròn, lập tức ném cái bánh bao trong tay về phía người kia, sau đó vô thức chạm vào cái nỏ tay trên thắt lưng.
Trước khi tiểu đoàn trinh sát số 2 tiến vào bên trong khe núi, người của hàng số một đã cẩn thận điều tra xung quanh.
Nhưng môi trường xung quanh quá đơn giản, ngoại trừ ba mặt là vách núi, còn những chỗ khác đều là đá và tuyết tích tụ, đừng nói rừng cây, ngay cả một lùm cây cũng không có, thoáng nhìn một cái thì có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhân viên hộ tống của hàng số một bố trí mấy chốt canh gác ở trên đỉnh vách núi, sắp xếp cho những nhân viên hộ tống đi vào trong nghỉ ngơi.
Kỳ thực các nhân viên hộ tống trong lúc kiểm tra, cũng nhìn thấy tuyết tích tụ, nhưng lúc này bọn họ nhìn thấy tuyết tích tụ xung quanh thì cảm thấy vô cùng tự nhiên, không có dấu vết đã bị con người tác động, nên cũng không để ý.
Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có một cách giải thích, đó là người ẩn nấp trong tuyết này phải trốn ở đây trước trận tuyết cuối cùng, sau đó trong quá trình tuyết rơi, hắn ta không hề cử động, băng không thì phía trên tuyết tích tụ cũng sẽ không tự nhiên như thế, ít nhiều sẽ xuất hiện một số vết chùng hoặc nếp nhăn.
Tiểu đoàn trinh sát số hai đào tạo lính trinh sát, ngụy trang ẩn nấp là hạng mục huấn luyện chính của bọn họ, tiểu đoàn trưởng Đường Phi khi xưa một mình lập được chiến công hạng nhất, cũng là bởi vì anh ta ngụy trang ẩn nấp ở bên cạnh quân địch rồi phát động cuộc tấn công bất ngờ.
Nếu phát hiện chỗ tuyết tích tụ có vấn đề gì, thì những nhân viên hộ tống đến trinh sát trước chắc chắn sẽ kiểm tra.
Kết quả là bọn họ đã không làm vậy.
Không phải là những nhân viên hộ tống đến kiểm tra không cẩn thận, mà là người ẩn nấp bên dưới tuyết này quả thực có lòng quyết tâm quá mạnh, không lộ ra một chút sơ hở.
Trên đường tới đây, khắp núi non ruộng đồi đều là tuyết, nhân viên hộ tống cũng không thể kiểm tra từng đống tuyết
một được?
Ai có thể ngờ được sẽ có một người ẩn nấp trong đống tuyết?
Những nhân viên hộ tống khác ở xung quanh cũng tỉnh táo trở lại, tới tấp đưa tay lấy vũ khí của mình.
Nhưng bọn họ đã muộn một bước.
Chỉ thấy người ẩn nấp bên dưới tuyết kia từ bên hông nhấc hai cái bình lớn, không nói hai lời đã ném về phía mọi người.
Mỗi cái bình lớn đều nặng ít nhất cả trăm cân, nhưng ở trong tay người này thế mà nó giống như là hai cái bình rỗng, không tốn một chút sức lực nào đã ném được hai cái bình lên vách đá phía sau mọi người!
Một trái một phải!
Bang! Bang!
Cái hũ bị nện vỡ tan tành thành từng mảnh, dầu hỏa ở bên trong bắn tung tóe vào người mọi người!
Sau đó, kẻ tập kích bất ngờ lật tay lấy ra một quả lựu đạn.
Trên thế giới này không có vị tướng nào chiến thắng vĩnh viễn, bây giờ quân Thục khắp nơi đánh chiến, khó tránh khỏi sẽ bị đánh bại.
Bây giờ lựu đạn đã trở thành trang bị tiêu chuẩn của quân Thục, bị đánh bại, vũ khí đạn dược cũng khó tránh khỏi bị quân địch tước đoạt.
Quả lựu đạn do kẻ tập kích bất ngờ ném ra, chính là loại lựu đạn đập do nhà máy quân sự làng Tây Hà sản xuất.
"Con mẹ nó, chạy mau!"
Nhân viên hộ tống trung tuổi bắn một mũi tên vào kẻ địch, sau đó cũng không kịp nhìn xem nó có trúng mục tiêu hay không, kéo cậu nhân viên hộ tống trẻ tuổi lao sang một bên.
Những nhân viên hộ tống khác cũng ào ào băn vào quân địch.
Người đàn ông này trong tuyết có thể dễ dàng ném hai cái hũ dầu lớn như vậy, hiển nhiên là một cao thủ.
Không có mấy nhân viên hộ tống bắn tên về phía hắn ta, nếu như lúc này hắn ta tránh né, sẽ có cơ hội tránh thoát.
Tuy nhiên hắn ta giống như không nhìn thấy mũi tên, căn bản không hề tránh né, mà rút chốt an toàn ra, ném lựu đạn ra ngoài!