Nhìn phi thuyền cất cánh, Quan Hạ Nhi không khỏi siết chặt nắm đấm.
A Liên và những người bên cạnh cũng lo lắng nhìn lên trời.
Đội nữ công nhân cách đó hàng chục mét, nhấc hàng chục chiếc nỏ hạng nặng cầm tay vừa dựng xong cũng đồng loạt hướng lên trời.
Tốc độ của chim ưng quá nhanh, chiếc nỏ hạng nặng cũng khó có thể bắn trúng nó, sự thiếu hụt này chỉ có thể đền bù bằng số lượng.
Chỉ cần tìm thấy cái bóng của chim ưng, tất cả các nỏ hạng nặng sẽ cùng bắn, chặn vùng trời nơi chim ưng xuất hiện, cố gắng hạ gục chim ưng.
Trước đây biện pháp này đã từng dùng để giết một con chim ưng ở làng Tây Hà, điều này chứng tỏ biện pháp này có thể sử dụng được, chẳng qua tỷ lệ thành công hơi thấp.
Bởi vì nguyên nhân từ góc bắn, trên mặt đất hai mũi tên nỏ nặng chỉ cách nhau hơn một mét, nhưng đến không trung có thể chênh lệch mười mấy mét.
Tốc độ phản ứng của chim ưng cũng tương đối nhanh, có thể dễ dàng tránh đi.
Những nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà đã sử dụng phương pháp này hơn ba mươi lần, chỉ thành công một lần.
Hơn nữa biện pháp này yêu cầu số lượng lớn nỏ hạng nặng, cho nên rất khó phổ biến rộng rãi, các nữ công nhân
không còn biện pháp nào khác, nên đành phải làm như vậy.
Đội bay trên phi thuyền cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng chim ưng lấy mạng đổi mạng.
Nhưng cho đến khi tất cả các phi thuyền đều cất cánh, không có con chim ưng nào xuất hiện.
"Xem ra Trần Lương Phong vẫn để lại Hải Đông Thanh cho riêng mình!"
Triệu Nhạc thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đều biết rằng quân Đông Man đã gửi cho Tân vương hai con Hải Đông Thanh, con đầu tiên bị dọa sợ trên núi Ô Đầu, không biết đã bay tới nơi nào, còn con thứ hai thì ở bên người Tân vương, để ngăn cản Kim Phi gửi phi thuyền đánh bom Tần vương.
Trước đây bọn họ có chút lo lắng, Tân Vương sẽ phái Hải Đông Thanh đến ngăn cản bọn họ, bây giờ bọn họ đã biết kết quả.
Nếu đã không có con chim ưng nào xuất hiện, như vậy phi công có thể thả lỏng, bay hết tốc lực tới kênh Cửu Liên.
"Mẹ kiếp, sao nhiều người trốn ở kênh Cửu Liên như vậy?"
Ở phía trước phi thuyền, phi công đặt ống nhòm xuống, chỉ về phía bên phải phía trước và nói: "Nhanh bay qua, đừng để bọn chúng trốn thoát!"
Binh lính của Tân vương ẩn náu bên trong kênh Cửu Liên có thể tránh được sự phát hiện của lính trinh sát mặt đất, nhưng họ không thể thoát khỏi sự theo dõi của phi công.
Nhìn từ trên không xuống, trong mấy khe núi dày đặc binh lính của Tân vương đang ẩn núp bên trong.
Để phòng ngừa lính trinh sát dò đường phát hiện, những khe núi này cách đường núi hơi xa, vừa rồi bọn họ đang tiến tới đường núi, chuẩn bị đánh lén sư đoàn 4 đang dừng ở trên đường núi.
Nhưng khi nhìn thấy phi thuyền bay trên không, những binh lính này của Tần vương thiếu chút nữa là tiểu ra quần, bắt đầu quay người bỏ chạy.
Nhưng hai chân làm sao có thể chạy nhanh hơn phi thuyền?
Chiếc phi thuyền đầu tiên dưới sự hướng dẫn, trước mặt những chiếc phi thuyền khác trực tiếp chặn đường rút lui của bọn họ.
Ngay sau đó, nhóm phi thuyền thứ hai cũng lần lượt bay lên trời.
"Phu nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Trịnh Phương chạy tới xin chỉ thị của Quan Hạ Nhi: "Bắt những người này làm tù binh để làm việc, hay tiêu diệt?"
Mặc dù Trịnh Phương muốn giết chết những binh lính của Tần vương, nhưng Quan Hạ Nhi nổi tiếng vì sự tốt bụng của cô, Trịnh Phương lo lắng rằng nếu anh ta tự mình ra lệnh tiêu diệt hết kẻ thù, sẽ khiến cho Quan Hạ Nhi cảm thấy bất mãn, suy nghĩ kĩ một phen, anh ta quyết định tới xin chỉ thị.
"Giết hết đi!" Quan Hạ Nhi lạnh lùng trả lời.
Giọng điệu tuy bình tĩnh nhưng không hề có chút do dự!
Hiện tại Kim Phi đang trong tình cảnh nguy hiểm, cô chỉ muốn lập tức muốn bay tới kênh Hoàng Đồng, lấy đâu ra thời gian để thu nạp và tổ chức tù binh?
Còn việc thả ra, thì càng không thể.