Tuy rằng biết tin chim ưng của người Đảng Hạng rất nhanh sẽ được đưa tới, nhưng sự xuất hiện của Quan Hạ Nhi vẫn gây áp lực rất lớn cho Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp.
Tuy rằng các cuộc chiến đấu giữa quân chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng và quân Tân Vương chưa từng dừng lại, nhưng cường độ tấn công lại lúc mạnh lúc yếu.
Kể từ khi Trần An Tiệp trở về quân Tân Vương, thế tấn công của quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam đồng thời trở lên vô cùng mãnh liệt, cũng không còn suy yếu đi nữa.
Chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, trận tuyến hai bên quân Thục buộc phải rút lui hơn trắm mét, bị ép đến mức chỉ còn lại khu vực chính giữa.
Không những trận địa bị buộc rút lui, mà thương vong cũng vô cùng nghiêm trọng!
Kết thúc ba ngày giao tranh này, quân Thục thương vong thêm hàng nghìn người, hiện chỉ còn khoảng mười ngàn quân là còn có thể chiến đấu.
Chiến tranh là phương pháp tốt nhất để thử thách những người binh lính, sau một cuộc chiến dông dài và đầy gian khổ, có thể sống tiếp tới tận bây giờ, không kể là lính mới hay cũ, đều đã trải qua được lễ rửa tội của khói lửa chiến tranh.
Tất nhiên, cũng có những người ý chí không quyết tâm, bọn họ trong hai đêm này đã tóm trọn được những tên binh lính đang cố găng chạy thoát.
Trương Lương đều không hỏi ý kiến của Kim Phi mà trực tiếp hạ lệnh xử tử những kẻ đào ngũ này ngay trước cửa nhà ăn trước mặt quân lính.
“Nhìn kỹ cho ông đây, đây chính là kết cục cho những kẻ muốn đào ngũ đấy!”
Trương Lương đứng trên tảng đá to, tay cầm chiếc loa thiếc đen mặt nói: “Quan văn thư nhớ cho kỹ, tất cả các khoản trợ cấp hay tiền thưởng trước đây của bọn chúng đều bị hủy bỏ, những người có quan hệ máu mủ ruột thịt, trong vòng ba đời đều không thể nhập ngũ và tham gia các kỳ thi khoa bảng được nữa!”
“Rõ!” quan văn thư gật đầu, ghi lại lên của những kẻ đào ngũ.
Bên dưới tảng đá, tất cả binh lính đều mang dáng vẻ nghiêm trọng.
Từ xưa đến nay, người dân Trung Nguyên đều rất coi trọng con cháu, hy vọng đời sau có thể hóa thành rồng, phượng, làm vinh dự cho dòng họ!
Trong suy nghĩ của người dân, không thể tham gia các kỳ thi khoa bảng, cũng đồng nghĩa với việc mất đi cơ hội thăng tiến thành quan.
Đối với nhiều binh lính mà nói, kiểu trừng phạt này có khi còn nặng hơn việc trực tiếp giết đi bọn họ.
“Các ngươi nhìn những người binh lính nữ đó đi, người ta cũng thương vong không kém binh lính nam là bao nhiêu, thế nhưng đã có người nào đòi trở thành kẻ đào ngũ chưa?”
Đại Tráng cũng sầm mặt nói to: “Nếu như để ta phát hiện ra được thêm kẻ nào muốn đào ngũ nữa thì cả đội cùng nhau chịu phạt!”
Nghe thấy những lời của Đại Tráng, những binh lính nam có mặt đều đồng loạt cúi đầu.
Mà phía các binh lính nữ cũng ngẩng cao đầu lên.
Những kẻ đào ngũ mấy ngày nay, quả thực đều là binh lính nam, một người binh lính nữ cũng không có.
“Đại soái, sư đoàn trưởng, hai người cứ yên tâm đi, nếu ta phát hiện ra kẻ nào muốn đào ngữ thì ta sẽ chém hắn trước!”
“Những tên đào ngũ thật vô lương tâm, chúng quên mất là chúng ta đã từng phải trải qua một cuộc sống như thế nào rồi sao?”
“Đúng thế, nếu như không phải có Kim tiên sinh, người nhà ta đã chết đói từ lâu rồi!”
“Ta không biết các ngươi đang nghĩ gì, nhưng dù sao thì cái mạng này của ta cũng đã giao phó cho Kim tiên sinh rồi!”
“Đầu rơi thôi mà, mười tám năm sau vẫn mang tiếng anh hùng, ta còn sợ cái khỉ gì!”
“Người Đảng Hạng và quân Tân Vương cũng chỉ ỷ vào số lượng người đông, đợi Trịnh sư đoàn trưởng dẫn quân cứu viện tới thì chúng ta sẽ xử đẹp bọn chúng!”
Người nhân viên hộ tống đứng bên ngoài hét lớn.
Trương Lương biết, rằng có một số người chỉ là hùa theo đám đông hô to khẩu hiệu, chứ thực chất trong tim họ nghĩ gì, ai mà đoán ra được.
Nhưng Trương Lương không quan tâm bọn chúng nghĩ như nào, chỉ cần ra uy với bọn họ, kiềm chế lại được tình trạng đào ngũ là ổn rồi.
Đánh giá từ bầu không khí như bây giờ, hiệu quả xem ra cũng khá khả quan.