“Thái tử điện hạ đã cho các người một cơ hội, nhưng các người không nắm bắt!”
Tướng quân của quân Tần Vương chịu trách nhiệm kêu gọi đầu hàng hét lên: “Vậy thì đừng trách chúng ta độc ác!”
Nói xong, quân Tân Vương lại bắt đầu một đợt tấn công mới!
Đằng sau trận địa, Trần An Tiệp mặc dù giành được thắng lợi, nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm thăng lợi gì, ngược lại sắc mặt còn khó coi hơn so với sắc mặt hiện giờ của Kim Phi.
Bởi vì hắn ta đã nhận được tin tức, quân tiếp viện do Quan Hạ Nhi đã dẫn đầu đã vượt qua khu vực núi khó đi nhất, tiếp theo sẽ tiến vào một vùng hoang mạc rất dài.
Trong khu vực núi, người có thể ẩn nấp ở bất cứ nơi đâu, cũng thường chỉ có một con đường tiến về phía trước có thể đi, vô cùng thích hợp cho tử sĩ phục kích.
Mà khu vực hoang mạc đều là bình địa rộng mênh mông bát ngát, chưa nói đến việc tử sĩ không dễ dàng phục kích, mà còn khắp nơi đều là đường, chỉ cần phương hướng chính xác, đi lối nào đều được.
Tiếp theo muốn chặn đường thì sẽ không dễ dàng như vậy, quân cứu viện của Kim Phi sẽ sớm đến nơi.
Mặc dù sau khi vượt qua khu vực hoang mạc, vẫn phải lại đi một đoạn đường núi, hơn nữa đoạn đường núi này vô cùng khó đi, nếu hành quân trên mặt đất phải mất mấy ngày, nhưng nếu như đi bằng phi thuyền, khoảng cách của đoạn đường núi này cũng không phải là quá dài.
Lúc đầu thương hội Kim Xuyên thành lập một trạm cung cấp ở khu vực núi phía nam, trong khi trạm cung ứng phía bắc ở bên ngoài khu vực núi phía bắc mười mấy dặm.
Điều này cho thấy khả năng bay liên tục của phi thuyền, hoàn toàn có thể bay qua vùng núi này.
Nếu như bình thường, vượt qua hoang mạc này sẽ vô cùng khó khăn, bởi vì hàng trăm dặm liên tiếp đều không có bất kỳ nguồn nước nào, đại quân muốn tiến lên, nhất định phải mang theo rất nhiều nước uống.
Nhưng gần đây lại có tuyết rơi, mấy người Quan Hạ Nhi căn bản không cần lo lăng vấn đề thiếu nước uống.
Trần An Tiệp vừa ra lệnh cho quân Tần Vương tấn công điên cuồng vào các công sự của quân Thục, vừa chạy đến doanh trại của quân chinh chiến phía Nam, tìm Lý Lăng Duệt
“Lục Vương gia, bao giờ thì chim ưng của ngài mới có thể đến?”
Vừa gặp mặt, Trần An Tiệp đã thúc giục: “Quân cứu viện của Kim Phi đã vượt qua trại chuẩn bị ngựa, chim ưng còn chưa tới nữa thì chúng ta sẽ không kịp mất!”
Trại chuẩn bị ngựa là một doanh trại quân đội cũ được xây dựng ở vị trí tiếp giáp giữa vùng núi và hoang mạc hơn một trăm năm trước, khi đến doanh trại quân đội này, thì có thể chuẩn bị ngựa phi nước đại về phương bắc.
Sau đó Đảng Hạng xâm lược phía nam, phá hủy doanh trại quân đội này, nhưng cái tên gọi này vẫn được luôn được giữ nguyên, chỗ này cũng trở thành một trong những điểm dừng nghỉ ngơi chính cho cuộc xâm lược phía nam của Đảng Hạng.
Sau khi vượt qua trại chuẩn bị ngựa, thì phải tiến vào trong khu vực núi, vượt qua khu vực núi, mới xem là tiến vào đất Tân.
Lý Lăng Duệ với tư cách là quan chỉ huy cuộc xâm lược phía nam, đương nhiên biết rõ vị trí của trại chuẩn bị ngựa, cũng hiểu rõ Trần An Tiệp vì cái gì mà lo lắng như vậy.
Đợi mội khi phi thuyền đến, bọn hắn sẽ không còn cơ hội trở mình!
Trước khi quân cứu viện của Quan Hạ Nhi đuổi đến, đây là cơ hội cuối cùng của bọn hắn!
“Thái tử điện hạ hãy yên tâm, ngày hôm qua ta vừa nhận được tin tức, chim ưng đã đến kênh Bạch Ngân, nhiều nhất năm ngày thì có thể đuổi tới!” Lý Lăng Duệ an ủi.
Trần An Tiệp giờ mới nhẹ nhõm một chút.
Năm ngày nữa, quân tiếp viện của Kim Phi sẽ không thể vượt qua khu vực hoang mạc.
Bọn họ vẫn còn kịpl
“Lục Vương gia, quân cứu viện của Kim Phi mang theo không ít phi thuyền, các ngài đưa tới bao nhiêu chim ưng?” Trần An Tiệp hỏi lại.
“Ngài đừng lo lắng, hoàng huynh biết nặng nhẹ, điều động từ các bộ lạc hơn trăm con chim ưng, hơn nữa hoàng huynh vẫn đang tiếp tục điều động, sau này sẽ đưa đến thêm nhiều chim ưng hơn!”
Lý Lăng Duệ trả lời: “Lần này không chỉ có chim ưng được đưa đến, mà còn có một nhóm người thuần hóa chim ưng, bọn họ sẽ giúp các ngài thuần hóa ra một loạt chim ưng.”