Nhưng vừa xem, lông mày Kim Phi đã nhíu lại.
Tả Phi Phi muốn xem trong báo cáo viết gì, nhưng Kim Phi không nói, cô ấy cũng không dám tiến lên nhìn trộm.
Nhưng Quan Hạ Nhi vốn là người đơn thuần, cũng không quan tâm nhiều như vậy, cô xoa tay rồi ngồi xuống bên cạnh Kim Phi, xem cùng với Kim Phi.
Tả Phi Phi nhận thấy Kim Phi không tức giận, lúc này mới tiến lên theo.
"Ha ha, Tương vương, Sở vương, Ngô vương cuối cùng đều đã chết, đáng tiếc để Tấn vương và Trần Chinh chạy thoát rồi."
Sau khi Quan Hạ Nhi xem xong báo cáo, kích động đến đỏ cả mặt.
Người mà Cửu công chúa hận nhất chính là Tấn vương và Tứ hoàng tử, nhưng người mà Quan Hạ Nhi hận nhất lại là ba người Tương vương, Sở vương và Ngô vương.
Bởi vì địa bàn của bọn họ đều dọc theo Trường Giang, lúc trước khi Kim Phi từ Đông Hải trở về, bọn họ đã dùng mọi cách để ngăn cản, ép Kim Phi đi được nửa đường lại phải quay lại Đông Hải, chế tạo thuyền hơn nước, sau đó mới có thể trở về Xuyên Thục.
Lúc đó, Phùng tiên sinh đang điên cuồng vây công Kim Xuyên, nếu như không phải là Kim Phi về kịp lúc, sợ rằng Kim Xuyên đã bị Phùng tiên sinh đánh bại.
Cho nên biết ba người đã bị chém đầu, Quan Hạ Nhi vô cùng vui vẻ.
Thấy Kim Phi nhíu mày, vẻ mặt Tả Phi Phi cũng nghiêm trọng, Quan Hạ Nhi hơi khó hiểu hỏi: "Đương gia, Phi Phi, bọn họ chết rồi, nhưng nhìn hai người không được vui vẻ lắm? Chẳng lẽ bọn họ không đáng chết sao?"
Tả Phi Phi thấy Kim Phi cau mày đang suy nghĩ vấn đề, nhỏ giọng trả lời nói: "Tỷ tỷ, đám người Tương vương đều đáng chết, chỉ là sau khi bọn họ chết rồi, đất Tương, đất Sở, đất Ngô sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn khốn cùng."
Quan Hạ Nhi sững sờ một chút, sau đó mới hiểu được ý của Tả Phi Phi.
Đất Tương đại loạn, cuối cùng người chịu khổ vẫn là người dân.
Nghĩ đến đây, Quan Hạ Nhi lại cúi đầu xem lại báo cáo, sau đó hỏi: "Đương gia, chẳng lẽ trước khi Vũ Dương hạ lệnh không thương lượng với chàng sao?"
Nghe thấy câu hỏi của Quan Hạ Nhi, Tả Phi Phi không khỏi căn môi, thấy được sự khác biệt của cô ấy và Quan Hạ Nhi.
Thật ra Tả Phi Phi vừa mới phát hiện ra vấn đề này, nhưng cô ấy không dám hỏi.
Bởi vì hỏi như vậy sẽ bị nghỉ ngờ khích bác Kim Phi và Cửu công chúa.
Nhưng Quan Hạ Nhi lại không do dự mà hỏi.
Quan Hạ Nhi hỏi như vậy, không chỉ là bởi vì suy nghĩ của cô đơn giản, mà còn bởi vì cô có sức mạnh căn bản không cần suy nghĩ hỏi như vậy có gì không ổn không.
Quan Hạ Nhi không chỉ hỏi, thấy Kim Phi không trả lời, cô còn lo lắng đẩy Kim Phi một cái, hỏi lại lần nữa: "Đương gia, rốt cuộc Vũ Dương có thương lượng với chàng không?"
Kim Phi khẽ thở dài, lắc đầu nói: 'Không có!"
Đội ngũ và phi thuyền đi bắt Tân vương đều xuất phát từ kênh Hoàng Đồng, Kim Phi biết được lần hành động này.
Nhưng y cũng có cùng suy nghĩ với Thiết Thế Hâm, đã từng viết thư nói với Cửu công chúa, để ổn định địa bàn các phiên vương, tốt nhất là nâng đỡ một hai bù nhìn ở những nơi này trước.
Tuy nhiên, đám người Tương vương, Sở vương và Ngô vương, các tùy tùng và phi tử của bọn họ đều đã bị giết chết!
Mặc dù báo cáo nói rằng, là vì đám người phiên vương dân theo tùy tùng thân tích ngoan cố chống cự, tiểu đội nhân viên hộ tống không thể không giết chết bọn họ nhưng Kim Phi đâu phải kẻ ngốc.
Nếu một hai phiên vương ngoan cố kháng cự cũng thôi đi, tất cả các phiên vương đều ngoan cố kháng cự sao?
Nếu như bọn họ thực sự như vậy, Đại Khang cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh hiện tại.
Cho nên Kim Phi lập tức ý thức được báo cáo này có vấn đề.
Có phán đoán này và suy nghĩ lại, Kim Phi rất nhanh đã đoán ra được đại khái sự việc.
Y cau mày không chỉ vì địa bàn của các phiên vương sẽ rơi vào hỗn loạn mà còn vì Cửu công chúa không liên lạc với y, tự ý quyết định.
Nếu như là một chính quyền ổn định, xuất hiện ý kiến bất đồng cũng không sao, có người phản đối, còn có thể phòng ngừa một độc truyền trong gia đình.
Nhưng chính quyền Xuyên Thục vẫn chưa ổn định, cần tất cả mọi người phải cùng nhau hợp tác theo một hướng thì mới có thể phát triển càng nhanh càng tốt hơn.
Nếu lúc này y và Cửu công chúa xảy ra bất đồng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí dẫn đến sự sụp đổ của chính quyền Xuyên Thục.