Quan Hạ Nhi thấy vậy cũng vội vàng bước đến.
"Phu quân, đây là Nhị Nữu, là con của tỷ tỷ."
Cửu công chúa đưa đứa con của Quan Hạ Nhi vừa tiếp nhận từ trong tay Nhuận Nương cho Kim Phi trước, sau đó lại tiếp nhận một đứa con khác từ trong tay của Châu Nhi: "Đây là
Đại Nữu, là con của chúng tai!"
"Đến đây!" Kim Phi tay trái ôm Nhị Nữu, tay phải ôm Đại Nữu, trên mặt tràn đầy sự dịu dàng.
Hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên y được làm phụ thân, hơn nữa còn lập tức có hai đứa con.
Điều này khiến cho Kim Phi cảm thấy không thực tế. Cả hai đứa con đều bị tiếng gọi ầm ï trước đó đánh thức, nhưng đều không khóc không nhõng nhẽo, mà dùng đôi mắt to tròn đầy tò mò nhìn Kim Phi.
Đại Nữu còn vươn bàn tay bé nhỏ của mình ra, nắm chặt lấy quần áo của Kim Phi.
Nhà vua không có chuyện vụ lợi, việc có con hay không liên quan đến sự ổn định của chính quyền.
Vì vậy khi nhìn thấy Kim Phi ôm lấy đứa con, tiếng hoan hô xung quanh càng lớn hơn nữa.
"Vũ Dương, chuyện tiếp theo giao cho nàng!"
Theo quy trình bình thường thì lúc này Kim Phi cần phải đọc diễn văn, nhưng từ trước đến nay Kim Phi không thích diễn thuyết, hơn nữa lúc này sự chú ý của y đều đổ dồn vào trên người đứa con trong lòng, y nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Vì thế ôm đứa nhỏ đi về phía xe ngựa, giao những quy trình tiếp theo cho Cửu công chúa.
Diễn thuyết là một khóa học bắt buộc, mà Cửu công chúa cũng rất am hiểu lĩnh vực này.
Thông qua những bài phát biểu, sức ảnh hưởng của Cửu công chúa cũng có thể được nâng cao.
Cửu công chúa liếc mắt nhìn Kim Phi thật sâu, sau đó xoay người đi đến cái bục cao ở bên cạnh.
"Thưa bà con, tiên sinh vốn định nói chuyện với mọi người, nhưng trận chiến Hi Châu lần này có rất nhiều huynh đệ đã hy sinh, tiên sinh cực kỳ đau lòng đến mức không thể nhịn được nên trãm mới để cho huynh ấy về nghỉ ngơi trước."
Cửu công chúa cầm loa sắt lên, lớn tiếng nói: "Mọi người chắc là đã biết, năm trước Đảng Hạng đã tập hợp một đội quân lớn hàng trăm nghìn người, do Lục hoàng tử Lý Lăng Duệ chỉ huy, phát động cuộc chinh chiến phía Nam với ý định muốn xâm chiếm Đại Khang chúng ta.
Phản tặc Trần Lương Phong là thành viên của hoàng tộc nhà Trần, không những không ngăn chặn cuộc xâm lược của Đảng Hạng, mà còn hợp tác với người Đảng Hạng, tập hợp một đội quân lớn đóng quân ở núi Ô Đầu với ý định đâm sau lưng quân viễn chinh của chúng ta.
Lúc ấy, Kim tiên sinh vừa mới đánh bại cuộc xâm lược của Đông Man ở thành Du Quan, sau khi trở về lại lập tức lao tới chiến trường ở Hi Châu để chỉ đạo cuộc chiến ở Hi Châu.
Mọi người đã đọc nhật báo Kim Xuyên thì chắc chắn đều biết lúc đó quân địch có tới hàng trăm nghìn người, trong khi quân viễn chinh mà tiên sinh chỉ huy chỉ có mấy chục nghìn người, chênh lệch quân số giữa hai bên là hơn mười lần.
Nhưng Kim tiên sinh và quân viễn chinh cũng không hề rút lui mà vẫn chống cự ngoan cường, cuối cùng đã đánh bại quân địch, chính nghĩa lại một lần nữa giành được chiến thắng.
Trãm vô cùng thương tiếc đối với nhưng huynh đệ đã hy sinh ở Hi Châu, nhưng bọn họ đều là những anh hùng, vì để bảo vệ chúng ta ở hậu phương, vì để bảo vệ những ngày tháng tốt đẹp khó khăn lắm mới có được của chúng ta, họ đã đối mặt với quân địch hơn mười lần, bọn họ thề sống chết không lùi bước, chiến đấu cho đến khi chỉ còn một giây cuối cùng!
Đối với các anh hùng, chúng ta không chỉ phải khen ngợi, tưởng nhớ, mà còn phải chăm sóc thật tốt cho người nhà của bọn họ, không được để trái tim của các anh hùng phải rét lạnh!
Bây giờ trãm tuyên bố chính sách trợ cấp cho các anh hùng..."
Phải nói là vấn đề chuyên môn thì nên để cho những người có chuyên môn đi làm.
Nếu Kim Phi lên bục thì có lẽ chưa nói được cái gì mà đã đi xuống, nhưng Cửu công chúa đã đứng trên bục nói hơn nửa tiếng, hơn nữa biểu cảm và khả năng kiềm chế cảm xúc của cô ấy trong quá trình diễn thuyết cũng tốt hơn Kim Phi rất nhiều.
Đầu tiên, Cửu công chúa ghi nhận thành tích của binh lính của quân Thục, sau đó bày tỏ sự chia buồn với các binh lính đã hy sinh, cuối cùng nói về chính sách trợ cấp dành cho các binh lính đã hy sinh.
Trong quá trình diễn thuyết, Cửu công chúa nghẹn ngào dừng lại mấy lần.
Cho dù là thực sự đau buồn, hay là biểu diễn thì hiệu quả cũng vẫn rất tốt.