Trấn Viễn số hai chạy dọc theo sông Gia Lăng được nửa giờ, Kim Phi nhìn thấy dọc bờ sông có một nhà kho khổng lồ.
Ngày càng có nhiều tàu thuyền trên sông.
"Đó là nhà kho của xưởng làm muối của chúng ta."
Quan Hạ Nhi chỉ vào nhà kho nói: “Ca ta nói muối mà người dân Xuyên Thục ăn hiện tại đều là do xưởng làm muối của chúng ta sản xuất, những con tàu lớn đó cũng đến chở muối!"
Nói đến đây, trên mặt Quan Hạ Nhi lộ ra một chút tự hào.
Muối là một nhu cầu thiết yếu của cuộc sống, quan trọng như lương thực.
Trước khi Kim Phi mở xưởng làm muối, muối là một trong những khoản chỉ lớn nhất của nhiều hộ gia đình.
Kim Phi từng tận mắt nhìn thấy có người đang cạo đất trong bồn cầu để thu muối, mặc dù sau khi trở về sẽ hấp và lọc muối đơn giản nhưng mùi hôi không thể nhầm lẫn được.
Nếu có cách khác thì họ đã không làm như vậy.
Nhưng muối ăn quá đắt, nhiều người không đủ tiền mua, để có thể lấy muối, họ chỉ có thể sử dụng phương pháp này.
Kể từ khi Kim Phi mở xưởng làm muối, giá muối ở Xuyên Thục đã hoàn toàn giảm xuống.
Cụm từ khi xưa Kim Phi in trên túi muối “Để cho người dân yên tâm ăn muối” cũng xem như đã thực hiện được.
Không thể thiếu sự đóng góp của Quan Trụ Tử - tổng phụ trách viên của xưởng làm muối hiện nay.
Bây giờ, khi nói về Quan Trụ Tử người dân mười dặm tám hướng xung quanh không một ai không giơ ngón tay cái.
Lần này anh ta không dựa vào Kim Phi mà dựa vào sự nỗ lực của chính bản thân.
Mặc dù với giá cả và chất lượng của xưởng làm muối làng Tây Hà, chỉ cần nằm không cũng có thể kiếm tiền, nhưng Quan Trụ Tử trước đây chỉ là một người làm ruộng ở miền núi, việc giữ trật tự cho xưởng làm muối cũng không dễ dàng.
Kể từ khi tiếp quản xưởng làm muối, Quan Trụ Tử gần như dành toàn bộ thời gian ở nhà máy, Quan Hạ Nhi chỉ gặp anh ta đúng hai lần vào năm ngoái.
Quan Hạ Nhi đang suy nghĩ có nên ghé qua gặp anh trai hay không thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc tàu cao tốc đang lao nhanh vào bờ.
Dù biết khả năng cao là người phe mình nhưng nhân viên hộ tống vẫn đứng lên, điều chỉnh một chút hướng của nỏ, sẵn sàng ứng phó bất cứ lúc nào.
Với việc địa vị của y, giờ đây bất cứ ai muốn gặp y cũng phải chào hỏi trước, đồ ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại cũng phải trải qua nhiều cuộc kiểm tra....
Không phải do Kim Phi khoe khoang mà đây là vì sự an toàn của y.
Hiện tại có quá nhiều người muốn giết y, y không thể không phòng tránh.
"Đừng lo lắng, đó là anh trai của tal"
Quan Hạ Nhi lấy từ trong túi của mình ra một chiếc kính viễn vọng và nói một cách hào hứng.
"Đó thực sự là xưởng trưởng Quan", Thiết Chùy xác nhận rằng người đàn ông trên boong tàu cao tốc thực sự là Quan Trụ Tử, nhân viên hộ tống bèn điều chỉnh hướng của nỏ để tránh làm Quan Trụ Tử bị thương.
“Phu nhân, người thông báo cho xưởng trưởng Quan rằng hôm nay chúng ta trở về sao?” Thiết Chùy hỏi.
“Không phải”, Quan Hạ Nhi lắc đầu: “Có lẽ anh ấy thấy Trấn Viễn số hai.”
Tốc độ của ca-nô nhanh hơn nhiều so với Trấn Viễn số hai, rất nhanh đã đuổi kịp.
Trên boong tàu, nhân viên hộ tống thả một sợi dây thừng, nhân viên hộ tống phía dưới đỡ lấy sợi dây, buộc chiếc ca-nô vào phía sau Trấn Viễn số hai, sau đó Quan Trụ Tử leo lên dây thang và trèo lên.
“Ca, sao huynh biết bọn muội đến đây?” Quan Hạ Nhi tiến lên vui vẻ chào hỏi.