Nhưng không vui mừng được mấy ngày, bọn họ nghe nói tiêu cục Trấn Viễn đột kích thành Tương Vương, giết chết cả nhà Tương vương và các thế lực trực hệ dưới trướng ông ta.
Sau khi bọn họ lại nhận được tin tức, nhật báo Kim Xuyên đăng bài viết Kim Phi quét sạch quân chinh chiến phía Nam và quân Tần Vương của Đảng Hạng ở kênh Hoàng Đồng, bắt sống cha con Tân vương.
Lúc đó Lão gia chủ lập tức nhận ra nhà họ Tạ sắp tiêu đời rồi, nhưng ông ta không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Nếu tin tức mà ông ta nhận được không sai, thì Kim Phi hẳn là mới trở về Xuyên Thục chưa được mấy ngày, vậy mà đã ra tay với Giang Nam rồi sao?
“Trọng Nhi, Phong Nhi ở lại, những người khác giải tán điỊ”
Lão gia chủ mệt mỏi phất tay, ra hiệu cho những người khác rời đi, để con trai lớn làm gia chủ và người con trai thứ bảy có tư duy nhạy bén nhất ở lại.
Đợi sau khi những người khác đã rời đi, Gia chủ vội vàng hỏi: “Cha, cha có biện pháp gì không?”
Sở dĩ ông ta có thể ngồi lên vị trí gia chủ, không phải vì ông †a có năng lực mạnh nhất trong số tất cả những người con trai, mà bởi vì ông ta là con trai trưởng.
Vì vậy Lão gia chủ không thèm để ý ông ta, mà nhìn người con trai thứ bảy: “Phong Nhi, con cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?”
“Chuyện đã tới nước này, còn có thể xử lý như thế nào. Cho người đi đàm phán với Kim Phi thôi, xem thử y muốn làm gì” Tạ Lăng Phong bất lực nói.
“Đàm phán sao?” Gia chủ Tạ Lăng Trọng khẽ cau mày.
“Kim Phi là người xảo trá ngoan cố, làm việc cực đoan, thái độ cư xử với thế gia quyền quý vô cùng cứng rắn và căm thù. Đối với những kẻ phản nghịch như vậy, cách tốt nhất chính là tiêu diệt y trước khi y chưa phát triển, đáng tiếc thế lực của Kim Phi đã quá lớn mạnh rồi, không thể tiêu diệt được.
Hơn nữa Kim Phi còn không trực tiếp cho nhân viên hộ tống cướp đoạt kho lương thực, mà để nhân viên hộ tống cải trang thành thổ phỉ, chúng ta muốn lên án y cũng không tìm được cớ.
Ngoại trừ đàm phán, chúng ta đã không còn con đường nào khác có thể đi rồi.”
Tạ Lăng Phong nói: “Thực ra con cảm thấy, nếu làm tốt chuyện này, thì cũng chưa hẳn là chuyện hoàn toàn xấu.
“Kho lương thực của chúng ta đều bị Kim Phi cướp đi rồi, còn có thể là chuyện tốt gì chứ?” Gia chủ nghe đệ đệ nói như vậy, bèn tức giận hỏi.
Lão gia chủ vẫn rất bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Phong Nhi, sao con lại nói như vậy?”
“Từ khi Kim Phi đi theo Khánh Hoài đến Thanh Thủy Cốc, tính tới tính lui vẫn chưa được hai năm, có thể nói Kim Phi vừa mới quật khởi, bối cảnh còn quá yếu, trong tay căn bản không có người nào dùng được, nếu chúng ta có thể nhân cơ hội này để hợp tác với y, đồng thời cung cấp sự trợ giúp cho y, điều này đối với nhà họ Tạ mà nói, chẳng phải là một chuyện tốt sao?”
Tạ Lăng Phong nói: “Nhà họ Khánh chính là một ví dụ rất tốt!"
“Đúng đúng đúng, nhà họ Khánh từ đầu đã đi theo Kim Phi, về sau nhất định sẽ là công thần, tuyệt đối có thể trở thành đệ nhất gia tộc của Đại Khang!”
Gia chủ Tạ Lăng Trọng nói: “Nghe nói dưới trướng Trần Văn Nhi chỉ có Thiết Thế Hâm là một lão thần ở triều đại trước giúp đỡ. Một mình ông ta đảm nhận chức vị Thủ phủ Nội các và Lục bộ Thượng thư, nếu chúng ta tạo quan hệ với Kim Phi thì có thể xếp người đảm nhận các chức vị trọng yếu ở Xuyên Thục rồi!"
Thái độ đối xử của thế gia hào tộc với thiên tài chủ yếu là chèn ép, không chèn ép nổi thì đổi thành lôi kéo.
Thích quyền lực, nhà họ Tạ sẽ tìm quan hệ, tập trung bồi dưỡng, thích tiền thì tặng tiền, thích phong nguyệt thì tặng mỹ nhân mà họ đã bỏ một số tiền lớn ra để bồi dưỡng.
Là người thì sẽ có nhược điểm của mình, thế gia lôi kéo thiên tài, đều sẽ ra tay từ những nhược điểm này.
Mấy trăm năm nay, bọn họ đã dùng chiêu này để khuất phục không biết bao nhiêu thiên tài.
Lúc này Tạ Lăng Trọng đã bắt đầu ảo tưởng ra cảnh Kim Phi trọng dụng số lượng lớn người nhà họ Tạ, nhà họ Tạ ở trong tay ông ta phát triển thành đệ nhất Đại gia tộc ở Giang Nam rồi.
“Đại ca, huynh cũng đừng quá lạc quan, Kim Phi bây giờ đã lớn mạnh, lúc này lôi kéo y đã hơi muộn rồi, vì vậy đừng hy vọng y có thể trọng dụng người nhà họ Tạ.”
Tạ Lăng Phong hất cho Đại ca một chậu nước lạnh: “Bây giờ y có thể đừng làm khó nhà họ Tạ chúng ta, chúng ta đã phải cảm tạ trời đất rồi”