“Tiên sinh, ngài đừng lo lăng tiền trang vẫn đang hoạt động rất tốt, Mỗi tháng ta đều đã báo cáo với Tiểu Bắc phu nhân”
Chu Linh Lung phát hiện sắc mặt của Kim Phi có gì đó không đúng thì vội vàng nói: "Ta tìm tiên sinh chủ yếu là vì muốn báo cáo với tiên sinh một chút, gần đây có rất nhiều quyền quý ở bên ngoài phái người đến tiền trang để gửi tiền, có người đề nghị ta trực tiếp tịch thu, còn có người đề nghị ta giả vờ như không biết, ta không biết nên xử lý thế nào, muốn xin tiên sinh cho lời khuyên."
Kim Phi nghe xong thì thở dài nhẹ nhõm, rồi lại lập tức nhíu mày.
Tình huống này là điều y không ngờ tới. Nhưng cũng không khó hiểu.
Bây giờ khắp nơi ở Đại Khang đang rơi vào hỗn loạn, vào thời điểm này, giàu có cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt, ngược lại còn có thể là một tai họa.
Nếu họ không có đủ sức mạnh để bảo vệ tiền tài của mình, những địa chủ đó chỉ là những miếng thịt béo, lúc nào cũng có thể bị người ta cắn một ngụm, thậm chí còn nhà tan cửa nát.
Trong tình hình này, việc họ muốn chuyển tiền đến một nơi tương đối an toàn như tiền trang Kim Xuyên là điều bình thường.
Ví dụ như trong kiếp trước của Kim Phi, một số người giàu có ở các nước bị chiến tranh tàn phá đều thích gửi tiền vào ngân hàng ở các nước u Mỹ.
Kim Phi bưng chén trà lên, nhấp từng ngụm nhỏ. Cho dù mẹ con Chu Linh Lung không quen thuộc với y cũng có thể nhận ra là y đang suy nghĩ, tất cả mọi người ngừng nói chuyện, uống trà, im lặng chờ đợi.
Đợi hơn mười phút, Kim Phi mới đặt chén trà xuống, mở miệng hỏi: "Có nhiều người như thế không?"
"Ta mới phát hiện ra tình huống này cách đây không lâu, bọn họ làm tương đối bí mật, tạm thời vẫn chưa phát hiện được nhiều."
Chu Linh Lung đáp: "Ta đã sắp xếp một đội nhỏ đi điều tra rồi, nếu tiên sinh cần, lập tức có thể bắt đầu điều tra, sàng lọc những tài khoản bất thường đó."
"Không cần, Kim Phi lắc đầu: "Không những không cần điều tra, chúng ta cũng cần phải khuyến khích họi"
"Khuyến khích bọn họ?" Trong mắt Chu Linh Lung hiện lên vẻ nghỉ ngờ, rồi tiếp tục dò hỏi: "Tiên sinh muốn lừa bọn họ gửi tiền vào ngân hàng ư?"
“Đây là một cách thông thường để thu hút tiền tiết kiệm, làm sao có thể gọi là lừa được?" Kim Phi sửa lại.
Chu Trần Thị và Tả Phi Phi nghe thấy vậy thì ánh mắt không khỏi sáng lên.
Bọn họ hiểu ý của Kim Phi.
Mặc dù tiêu cục Trấn Viễn có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng có quá ít nhân lực.
Lúc tấn công đất Tần, rất nhiều địa chủ và ông chủ đã chôn vàng bạc trước khi tiêu cục Trấn Viễn đuổi đến, thậm chí có một số trường hợp cực đoan còn đốt kho thóc, sau đó cùng gia đình chạy trốn.
Dù tiêu cục Trấn Viễn có lợi hại đến đâu thì cũng không thể chiếm đóng toàn bộ Đại Khang trong thời gian ngắn, nên tình huống này không phải là hiếm, và sau này sẽ rất khó có thể ngăn chặn.
Vừa rồi nghe Chu Linh Lung báo cáo xong, Kim Phi chợt nảy ra một ý tưởng.
Nếu có thể khuyến khích những quyền quý ở nơi khác gửi bạc tiết kiệm vào Đại Khang thì có phải có thể giảm bớt loại tổn thất này hay không?
Trước mắt Xuyên Thục đang thiếu tiền, nếu có thể lấy được tiền từ các địa chủ và các gia tộc quyền quý thì trước mắt có thể giảm bớt rất nhiều khó khăn về tài chính ở Xuyên Thục.
"Tiên sinh, bây giờ các gia tộc quyền quý và địa chủ đều coi chúng ta như dã thú, liệu bọn họ có sẵn lòng gửi tiền vào tiền trang của chúng ta không?" Tả Phi Phi hỏi.
"Cho nên chúng ta mới phải khuyến khích bọn họ đó!" Kim Phi trả lời.
"Tiên sinh cho rằng chúng ta nên khuyến khích bọn họ như thế nào?" Chu Linh Lung hỏi.
Kim Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: "Trước mắt bọn họ đang làm như thế nào? Sao các ngươi lại phát hiện được?"