Nhưng tình cảm của hai người vẫn rất tốt.
Dù tiểu đội trưởng không biết chữ, nhưng rất dũng cảm, mỗi lần chiến đấu đều đi trước binh lính, xông lên trước tiên.
Trước kia chỉ viện thành Du Quan, chỉ viện Hi Châu, đã sống sót qua nhiều trận đánh lớn như vậy, nhưng cuối cùng lại chết ở đây.
Trong lòng Tả Phi Phi cũng bực bội như Thiết Chùy. Trong lòng Kim Phi cũng không khá hơn là bao: “Không phải bắt được hai người sao, hỏi chúng xem chúng từ đâu đến, kẻ chủ mưu sau lưng là ai!”
“Tử sĩ đều đã trải qua huấn luyện, rất cứng miệng, xét hỏi bình thường e rằng không tra hỏi đuợc gì, để ta!”
A Mai phía sau Khánh Mộ Lam đột nhiên nói.
Thấy Kim Phi gật đầu, A Mai lấy gói nhỏ từ trong tay áo ra một, đi theo Thiết Chùy đến cái lồng nơi giam giữ tử sĩ.
Rất nhanh, những tiếng kêu thảm xé ruột xé gan đã vang lên từ bụi cỏ cách đó mấy chục mét.
Tiếng kêu thảm kéo dài khoảng một tiếng, A Mai mới đi ra ngoài cùng Thiết Chùy.
“Tiên sinh, đã tra rõ rồi, hai người này đều là tử sĩ do Tứ hoàng tử Trần Chinh huấn luyện từ nhỏ, chúng nghe theo lệnh của một người tên là Tiền tiên sinh.”
Thiết Chùy nói: “Tên trốn thoát khỏi mật đạo có lẽ là Tiền tiên sinh, nhưng bọn họ không biết sự tồn tại của mật đạo, lúc đó Tiền tiên sinh bảo họ giải tán và trốn thoát, nói bản thân không chạy được nữa, muốn chờ chết ở trong lò nung đất!
Bây giờ xem ra, chắc hẳn Tiền tiên sinh đã lừa bọn họ, cố ý để bọn họ chạy ra, thu hút sự chú ý của chúng ta rồi bẩn thân chạy trốn.”
“Thật là cáo già!” Tả Phi Phi nghe vậy, cắn răng nói: “Ông ta muốn chạy thì chạy, sao lại còn làm mật đạo bị sụp?”
“Làm sập mật đạo, không chỉ có thể ngăn cản truy binh, còn có thể ngăn cản chúng ta tìm được hành tung của ông ta theo mật đạo.”
Kim Phi nói: “Tiếp tục đào, ta lại muốn xem xem Tiền tiên sinh này có thể chui đến đâu!”
Kim Phi vừa hạ lệnh, đội hậu cần đã tiếp tục đào.
May mà vị trí sụp bắt đầu từ trị trí tiểu đội trưởng kích hoạt cơ quan và sụp về phía sau, đào về phía trước không xa, đã xuất hiện mật đạo.
Vì vậy đội hậu cần lại sắp xếp mấy nhân viên hộ tống đào về phía trước theo mật đạo.
Nhân lúc này, Thiết Chùy đã tiếp tục báo cáo: “Tiên sinh, dựa theo khai báo của sát thủ, lần hành động này của chúng có tổng cộng bảy người tham gia, ngoài hai người chúng ta đã bắt được và tiền tiên sinh đã chạy trốn, còn có mấy người núp ở nơi khác.”
“Hỏi ra nơi nào chưa?” Kim Phi hỏi. “Đã hỏi được rồi, ta cũng vừa sắp xếp người đi lùng bắt rồi, nhưng ta thấy không có nhiều hi vọng, đoán rằng sớm đã chạy thoát rồi.”
“Có thể bắt thì cố gắng bắt, nếu không chúng ta sẽ không có hòa bình!” Kim Phi nhớ đến tổ chức ám sát, cũng có chút nhức đầu.
Không sợ kẻ gian trộm chỉ sợ kẻ gian ghi thù, cảm giác bị một đám tử sĩ để mắt đến rất tệ.
Dù các biện pháp an ninh của y đã rất nghiêm khắc rồi, nhưng trên thế giới này không có kế hoạch an toàn tuyệt đối, cũng không có nơi an toàn tuyệt đối.
Chỉ cần tử sĩ phát hiện ra Kim Phi sơ xuất, hậu quả có thể chí mạng.
Nhưng y cũng biết, đến nay tổ chức ám sát đã hoàn toàn chuyển sang hoạt động ngầm, muốn bắt được bọn họ, thực sự rất khó.
“Đúng rồi, tiên sinh, A Mai còn hỏi ra được một tin tức.”
Thiết Chùy nói tiếp: “Sát thủ tham gia hành động này, ngoài thủ hạ tên nghịch tặc Trần Chinh thì còn có tử sĩ của thủ hạ Trần Vĩnh Trạch.
“Tứ hoàng tử cùng một giuộc với Tấn vương, bọn chúng nhập phe với nhau không phải rất bình thường sao?” Kim Phi không quan tâm.
“Bọn chúng nhập phe cùng nhau là chuyện bình thường, nhưng điều không bình thường đó là dựa theo lời khai của sát thủ thì chim ưng lần này là do Tấn vương cung cấp!" Thiết Chùy nói.
“Ý ngươi là, Tấn vương đã tìm thấy cách huấn luyện chim ưng sao?” Kim Phi khẽ cau mày.
“Cũng có khả năng là Tấn vương tìm Đảng Hạng hoặc Đông Man cứu giúp, trước đây Tấn vương cũng đã làm như vậy!” Thiết Chùy nói: “Nhưng dù ông ta làm như thế nào, thì đó cũng không phải là chuyện tốt đối với chúng ta.”
“Trần Vĩnh trạch đúng là lão già phiền phức!” Kim Phi không khỏi thở dài một tiếng.
Dù rất nhiều cách làm của Tấn vương khiến Kim Phi khinh thường, nhưng Kim Phi phải thừa nhận, dù là đang chỉ huy tác chiến hay là phương diện ngoại giao thì Tấn vương là một nhân tài.
Thật ra cha của Cửu công chúa Trần Cát rất ghét Tấn vương, gần như không giúp đỡ gì ông ta, nhưng mỗi năm đều yêu cầu Tấn vương phải cống nạp.
Dưới tình huống này Tấn vương có thể bảo vệ đất Tấn nhiều năm như vậy, còn có thể giành được nhiều sự ủng hộ của người dân, quả thực rất giỏi.
Nếu không phải Kim Phi sở hữu kiến sức vượt qua kiến thức của thời đại này, có thể làm ra vũ khí lợi hại, Kim Phi cũng không dám nói y chắc chắn có thể đánh thắng Tấn vương.
“Đúng rồi, gần đây có tin tức gì của Tấn vương không?” Kim Phi hỏi.