“Bọn họ cũng dám lén lút như vậy rồi, tạm thời đừng quan tâm đến chúng, nói Lão Hàn tiếp tục điều tra, cũng. thông báo cho đội vận chuyển để họ giữ cảnh giác.” Kim Phi cũng hơi bất đắc dĩ nói.
Địa bàn đất Tấn không nhỏ hơn Xuyên Thục, hơn nữa lại rất phức tạp, nếu Tấn vương nhất quyết muốn trốn, Kim Phi cũng không thể nào tìm ra ông ta!
“Được!” Thiết Chùy gật đầu ghi nhớ. Thật ra không cần anh ta nhớ, Cửu công chúa đã nhắc những điều này rất nhiều lần, Kim Phi chỉ nhấn mạnh lại một lần mà thôi.
Hỏi chuyện Tấn vương xong, Kim Phi lại hỏi: “Đúng rồi, có tin tức gì của Tứ hoàng tử Trần Chinh không?”
“Không.” Thiết Chùy lắc đầu trả lời, sau đó nói: “Dù hắn ở đâu, chắc chắn cuộc sống bây giờ cũng không tốt.”
Nếu phải chọn ra vị Hoàng đế thảm nhất trong lịch sử Đại Khang, Trần Chinh chắc chắn sẽ được xếp hạng cao.
Thực ra cho đến bây giờ, Kim Phi vẫn không hiểu, vì sao Tứ hoàng tử lại giết cha đoạt quyền.
Là chồng của Cửu công chúa, Kim Phi rất rõ, lúc đó Cửu công chúa hoàn toàn không có ý tưởng đoạt vị, hơn nữa, mối quan hệ giữa cô ấy và Tứ hoàng tử rất tốt, đã nhiều lần thỉnh cầu Kim Phi sau này giúp đỡ Tứ hoàng tử nhiều hơn.
Kim Phi chỉ muốn làm kẻ giàu có nhàn rỗi có khả năng tự bảo vệ mình, hoàn toàn không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, sau khi quen Tứ hoàng tử, cảm thấy người này rất được nên đã đồng ý.
Nhưng không ngờ rằng, một người như vậy lại soán vị.
Sau đó Kim Phi và Cửu công chúa xem xét lại việc này, có một phỏng đoán mơ hồ.
Lúc đó sau khi gia tộc quyền thế xúi giục cựu Thái tử cướp ngôi, vị trí Thái tử đã trống không.
Thái tử và Hoàng đế vẫn luôn là cặp cha con kì lạ, họ đề phòng lẫn nhau, nhưng không thể không nương tựa vào nhau.
Tất cả những người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Trần Cát rất thích Tứ hoàng tử, nhưng có lẽ trước kia đã bị tổn thương vì chuyện Thái tử đoạt quyền, Trần Cát vẫn không sắc phong tân Thái tử.
Lúc đó Trần Cát vẫn còn trẻ, nếu thật sự muốn làm Hoàng đế đến lúc chết, đợi khi Tứ hoàng tử lên ngôi, e rằng cũng già rồi.
Quan trọng hơn là, Kim Phi lớn mạnh quá nhanh, mối quan hệ của y và Cửu công chúa cũng quá tốt.
Thật ra Trần Chinh cũng không lo lắng Cửu công chúa lên ngôi, vì trong lịch sử chưa từng có tiền lệ, điều hắn lo lắng là Trần Cát vẫn luôn không lập ngôi vị Thái tử, lỡ như có vị Hoàng tử khác hợp tác với Cửu công chúa thì làm thế nào?
Vì việc cứu giá nên Trần Cát rất tin tưởng Kim Phi và Cửu công chúa, nếu Cửu công chúa đề cử vị Hoàng tử khác, rất có khả năng Trần Cát sẽ nghe ý kiến của Kim Phi và Cửu công chúa.
Một khi nảy lên suy nghĩ này, không thể. đè nén được nữa, vì vậy khi quyền quý tìm Tứ hoàng tử xúi giục hắn tiêu diệt Kim Phi, giết cha cướp ngôi, Tứ hoàng tử đã đồng ý.
Quyết định này cũng là quyết định sai lâm nhất cuộc đời Tứ hoàng tử.
Trong đó, sơ suất lớn nhất là gián điệp của gia tộc quyền thế đã không tiêu diệt Kim Phi ở Đông Hải.
Biết được Kim Phi vẫn còn sống, Tứ hoàng tử không đợi Kim Phi quay về Xuyên Thục đã chạy trốn khỏi Kinh Thành.
Sau đó vẫn luôn sống trong rừng sâu, gần như đã trở thành người man rợ.
Không dễ gì mới nghe nói Đông Man tìm ra Hải Đông Thanh, phá hư phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn, Tứ hoàng tử mới chạy ra từ rừng sâu.
Dù là lúc nào thì giết cha đoạt vị cũng đều là tội ác cực kì nghiêm trọng, sau khi Tứ hoàng tử về lại kinh thành, mặc dù không có ai phản đối, nhưng cũng không có ai chào đón hắn.
Ngay cả khi hắn về kinh thành, người dân trên đường cũng dám chỉ trỏ hắn.
Sau khi về Hoàng cung, gần như đã mất hết quyền lợi, đừng nói đến đại thần, ngay cả những cung nữ cũng âm thầm không nghe lời hắn.
Không có ai nghe lệnh của Hoàng đế, thì vẫn là Hoàng đế sao?
Đến lúc đó, không có ai thực sự nghe lời của Trần Chinh, hắn chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt.
Nếu không phải vì Tứ hoàng tử còn có một số cao thủ trung thành đi theo, e rằng đã bị người dân giết chết từ lâu rồi.