“Tiểu Bắc tỷ..."
Mặt Nhuận Nương đỏ bừng, vì bị Đường Tiểu Bắc trêu chọc.
Kim Phi đi đằng sau sắc mặt cũng tối sầm lại.
Đường Tiểu Bắc vẫn là Đường Tiểu Bắc, một lời không hợp lập tức “quay xe'.
Nhận ra Đường Tiểu Bắc còn muốn trêu chọc Nhuận Nương, Kim Phi lập tức đổi chủ đề: “Tiểu Bắc, muội vừa nói ở đây mới xây dựng rất nhiều hợp tác xã mua bán và tiền trang, chuyện này là như nào?”
“Tướng công, mấy tháng không gặp, sao vừa mới gặp đã hỏi công việc chứ?”
Đường Tiểu Bắc giả vờ lau nước mắt: “Ta đau lòng quái”
Mấy nữ phụ tá đứng sau nhìn cô ấy, tất cả họ đều trông như thể vừa gặp quỷ.
Thời gian các cô ấy đi theo Đường Tiểu Bắc không tính là ngắn, theo họ thấy, Đường Tiểu Bắc luôn là người phụ nữ mạnh mẽ không bao giờ cười, làm chuyện gì cũng mạnh mẽ vang dội, thuộc mẫu người có khí chất cao.
Kết quả sau khi gặp Kim Phi, Đường Tiểu Bắc như biến thành người khác.
Vừa rồi trêu đùa Nhuận Nương còn chưa tính, sao bây. giờ còn nũng nịu như đứa trẻ vậy?
Mấy nữ phụ tá lần đầu tiên thấy Kim Phi, tất cả đều tò mò đánh giá y.
“Được rồi được rồi, đừng diễn nữa, vào trong nói chuyện đi!”
Kim Phi nhéo mũi Đường Tiểu Bắc, dẫn đầu đi vào nhà trọ.
Hiện nay độ ảnh hưởng của Đường Tiểu Bắc xếp thứ năm ở Xuyên Thục, hơn nữa hàng năm cô ấy đều bôn ba bên ngoài, vì lý do an toàn, nên lực lượng an ninh bên người Đường Tiểu Bắc cũng cực kỳ mạnh.
Cô ấy đã vào nhà trọ này ở, vậy có thể nói nhà trọ này cực kỳ an toàn.
Đường Tiểu Bắc bóp ngực Nhuận Nương một cái, rồi mới bước nhanh đuổi theo Kim Phi.
Vừa đi cô ấy vừa nói: “Ở đập Đô Giang tập trung rất nhiều công trường, công nhân cũng rất nhiều, tướng công cũng biết rồi đấy, chúng ta trả lương cho công nhân, đều bằng sổ tiết kiệm, cho nên tiền trang ở đây tương đối dày đặc:
Đường Tiểu Bắc chỉ nói tại sao có nhiều tiền trang, nhưng lại không nói vì sao có nhiều hợp tác xã mua bán.
Nhưng Kim Phi vẫn nghe ra.
Nhân dân kiếm tiền trong công trường, tự nhiên sẽ có nhu cầu chỉ tiêu.
Hợp tác xã mua bán chính là nơi cho người dân tìm chỗ tiêu tiền.
“Hợp tác xã mua bán làm ăn như thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Vô cùng tốt, đặc biệt là nông cụ và muối ăn, bán được rất nhiều.” Đường Tiểu Bắc trả lời.
Ban đầu lúc thương hội Kim Xuyên được thành lập, khách hàng chủ yếu của thương hội là người có tiền, thương hội chủ yếu kiếm tiền từ những người giàu có, một hạt châu Thủy Ngọc có thể bán được mấy ngàn lượng bạc.
Nhưng khách hàng chủ yếu của hợp tác xã mua bán lại là dân chúng bình thường, hàng hóa cũng là các loại đồ dùng hàng ngày, đi theo con đường lợi nhuận ít nhưng doanh thu nhanh.
Kim Phi và Đường Tiểu Bắc vừa đi vừa nói chuyện, cũng không chú ý đến đang đi đến nơi nào, chờ khi y nhận ra, mới phát hiện, đã đến trước của phòng Đường Tiểu Bắc.
Nhuận Nương và các nữ phụ tá của Đường Tiểu Bắc cũng không biết đã đi đâu.
“Ta đã nói chuyện với chưởng quầy, không cần chuẩn bị phòng cho tướng công, mấy ngày nay chàng ở chung phòng với ta nhé?”
Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu hỏi.