Bờ sông ở phía đông, Khánh Hâm Nghiêu và một nhóm lãnh đạo cấp cao của Tây Xuyên đứng trên tảng đá, im lặng chờ đợi.
Bên cạnh họ là Chu Du Đạt và một nhóm thân sĩ.
Gần như tất cả các lãnh đạo cấp cao của cả Tây Xuyên đều ở đây, nếu bây giờ có người ném một quả bom xuống nơi này, chỉ sợ hệ thống quân sự và chính trị, thương mại của Tây Xuyên đều tê liệt hết.
Mặc dù Kim Phi không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, y cũng đột nhiên hiểu được vì sao khi một số nhà lãnh đạo ở kiếp trước đi ra ngoài, người bên dưới thà bị mắng, cũng muốn tìm cách khoa trương lớn như vậy.
Lễ nhiều người không thể trách được mà, sự khoa trương của ngày nay đã là tiêu chuẩn cao nhất ở nơi này, cũng đủ để cho thấy rằng Khánh Hâm Nghiêu rất coi trọng chuyến viếng thăm của Kim Phi.
Bảo sao những lãnh đạo đó ngoài miệng thì mảng cấp dưới của họ là khoe khoang, lãng phí, lúc trở về lại cất nhắc đến cấp dưới phụ trách việc này.
Khánh Hâm Nghiêu thực sự không chỉ là một kẻ lỗ mãng chỉ biết đánh giặc, mà là một người am hiểu lòng người và giới quan lại rất sâu sắc, đồng thời cũng biết cách nịnh nọt lãnh đạo như thế nào.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người ở trên bờ, con thuyền lớn từ từ cập bến.
Con thuyền lớn vừa mới dừng lại một cách vững vàng, Khánh Hâm Nghiêu đã dẫn mọi người đến trước boong tàu nghênh đón, anh ta dẫn đầu trong việc hành lễ, nói: "Chào. mừng Kim tiên sinh đến Tây Xuyên!"
"Chào mừng Kim tiên sinh đến Tây Xuyên!" Mọi người ở phía sau cũng hành lễ theo. Nếu là trước đây, nếu có người khác chủ động hành lễ,
Kim Phi chắc chắn sẽ nhanh chóng đáp lại và nói vài lời khách sáo.
Nhưng dưới sự ảnh hưởng của Cửu công chúa, Kim Phi tiên sinh cũng không còn là kẻ non nớt trong giới quan lại nữa, y biết, ở một số tình huống công khai, nên giữ gìn uy nghiêm thì phải giữ gìn uy nghiêm.
Cho nên y không để ý đến những người đang hành lễ, mà sầm mặt nhìn về phía Khánh Hâm Nghiêu: "Khánh đại nhân, †a chỉ là đi ngang qua đây, tùy tiện tới đây nhìn xem, ngài điều động binh lực làm khoa trương như vậy làm gì?”
“Xin tiên sinh minh xét, thực ra không phải là ta sắp sếp, là mọi người biết tiên sinh muốn tới đây, cho nên tự tổ chức, muốn đến nghênh đón tiên sinh!"
Khánh Hâm Nghiêu chắp tay và nói: "Tiên sinh, nếu tiên sinh không tin thì ngài hãy hỏi bọn họ một chút đi!”
"Đúng vậy, Kim tiên sinh, là chúng ta tự nguyện đến đây!"
"Thân thể của Kim tiên sinh đáng giá nghìn vàng, đã ra tiền tuyến chiến đấu đẫm máu với kẻ thù mạnh hơn gấp mấy lần, khi ta nghe tin đều cảm thấy kính trọng!"
"Tiên sinh không chỉ dũng mãnh và giỏi chiến đấu, nhiều mưu trí, quản lý đất nước cũng giỏi, dân chúng đều biết ơn ngài!"
"Đúng vậy, Kim tiên sinh đã khởi công xây dựng công trình thủy lợi, mang lại lợi ích cho vô số người!"
"Nói về công trình thủy lợi, thời gian trước, ta đã đến thăm đập Đô Giang một lần, thực sự khiến cho ông trời cũng phải kinh sợi Ai có thể ngờ rằng tiên sinh sẽ đào một cái hố trên núi Ngọc Lũy, dẫn nước từ sông Kim Mã đến Thục Trung chứ?”
“Những gì Lương huynh nói là thật, hàng năm ven bờ sông Kim Mã đều có lũ lụt tràn lan, nhưng Thục Trung lại thiếu nước liên tục từ năm này qua năm khác, động thái này của tiên sinh đã lập tức giải quyết được hai vấn đề siêu lớn, đúng là rất tài năng và thông minh, có một không hai!"
"Không chỉ có vậy, trình độ thơ ca của tiên sinh cũng không thể đo đếm được, mỗi lần lão hủ nghĩ đến những câu nói sâu sắc, tuyệt diệu của tiên sinh, ta lại cảm thấy ngập tràn cảm xúc!"
“Mặc dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng từ những cảm xúc ấy, lão hủ vẫn luôn coi tiên sinh là một người thầy tốt, một người bạn hiền, Kim tiên sinh muốn đến Tây Xuyên, sao ta có thể không đến tiếp đón chứ?”
“Những lời nói của Trọng Tố huynh hoàn toàn là sự thật, khi biết Kim tiên sinh muốn tới đây, lão hủ cũng kích động đến mức mất ngủ hai đêm liền!"
Mọi người đứng phía sau Khánh Hâm Nghiêu đều mỗi người một câu, lớn tiếng khen ngợi Kim Phi. Ngôn Tình Hài
Như thể Kim Phi thực sự là người thầy tốt bạn hiền của bọn họ.
Mặc dù Kim Phi biết rằng hầu hết những người này đều đang nịnh nọt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của bọn họ, nói ra một số việc mà mình đã làm, trong lòng Kim Phi vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Không có cách nào cả, y chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng Kim Phi coi như vẫn rất lý trí, không hề đánh mất bản thân trong những lời nịnh nọt, mà là trong lòng sinh ra cảm giác bùi ngùi.
Đúng là sau khi công thành danh toại, tất cả những người mà y gặp được đều là người tốt.