“Tiên sinh, từ đây đến cổng chính của nghĩa trang vẫn còn ba bốn dặm, đến cổng chính thì xuống xe lần nữa!”
Thiết Chùy nói.
Nhìn thì có vẻ nghĩa trang khá gần nhưng nếu muốn đi đến cổng chính thì vẫn còn vài dặm nữa. Hơn nữa lịch trình ban đầu của Kim Phi không bao gồm việc đến thăm nghĩa trang, cũng không có sắp xếp trước nên Thiết Chùy có chút lo lăng.
Công việc chuyên nghiệp thì nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm, vì sự an toàn của bản thân và cũng vì công việc của đội cận vệ, suốt dọc đường, chủ yếu Kim Phi vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của Thiết Chùy.
Nhưng lần này, Kim Phi không nghe, lắc đầu nói: “Ba, bốn dặm thì ba, bốn dặm thôi, vừa đúng lúc có thể ở cùng các huynh đệ nhiều thêm một chút.”
Năm đó, Thiết Chùy cũng tham gia trận chiến ở dốc Đại Mãng, cũng có những đồng đội đã hy sinh ở dốc Đại Mãng hiện đang được chôn cất tại nghĩa trang này, vì thế anh ta cũng có thể hiểu được tâm tình của Kim Phi nên cũng không kiên trì ngăn cản mà gật đầu nói: “Tiên sinh, xin ngài chờ một lát, ta sắp xếp một chút.”
Lần này Kim Phi không phản đối nữa mà chỉ gật đầu rồi quay lại xe ngựa.
Khánh Hâm Nghiêu và một nhóm thân sĩ đi theo phía sau Kim Phi, khi đội của Kim Phi dừng lại, bọn họ cũng dừng lại theo.
Đang đang thắc mắc vì sao Kim Phi lại dừng lại thì anh ta thấy đội cận vệ của Kim Phi và một nhóm binh lính nữ đi đến xe ngựa ở cuối đội và mở những chiếc hộp trên xe.
Sau đó, cận vệ và binh lính nữ lấy ra những mảnh áo giáp từ trong hộp.
Trước đây, để giảm bớt gánh nặng cho ngựa chiến, hầu hết các nhân viên hộ tống đều chỉ mặc một lớp áo giáp bên trong và một bộ quân phục đồng phục, đặt bộ giáp nặng vào hộp rồi dùng xe ngựa kéo đi.
Hiện giờ Kim Phi muốn đi bộ, bọn họ bèn lấy áo giáp ra mặc.
Không cần dựng lầu bạt lên, các nhân viên hộ tống đều đứng cạnh xe ngựa mặc áo giáp ở bên ngoài đồng phục.
Với sự hỗ trợ lẫn nhau, động tác của những nhân viên hộ tống rất nhanh, chưa đến năm phút sau, tất cả cận vệ và binh lính nữ đã thay xong quần áo.
Chủ yếu đồng phục dùng để làm nổi bật dáng người của các cận à binh lính nữ, làm cho bọn họ trông rắn rỏi hơn, sau khi mặc áo giáp vào, khí chất của các cận vệ và binh lính nữ cũng khác hẳn.
Những bộ áo giáp này không phải mới, mà đều đã theo chủ nhân tham gia vào trận chiến ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, hầu như mỗi bộ áo giáp đều có vết dao đan xen nhaul
Cùng với những ngọn giáo dài tay của các binh lính nam và súng dài trong tay của các binh lính nữ, cùng với vẻ mặt trang nghiêm của họ, một bầu không khí ớn lạnh lập tức ập đến.
Các thân sĩ đi theo phía sau đang nói chuyện bất giác thấp giọng vì sợ làm kinh động nhóm sát nhân.
“Có vẻ như những việc đã xảy ra với tiên sinh ở thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng rất nguy hiểm đáng sợ.”
Khánh Hâm Nghiêu cảm khái nói. Những người trước mặt này đều là cận vệ riêng của Kim
Phi, nhiệm vụ chính của họ là bảo vệ sự an toàn của Kim Phi.
Tuy nhiên, áo giáp trên người họ đầy vết dao, điều này cho thấy Kim Phi cũng đã từng gặp nguy hiểm.
“Ở thành Du Quan thì không sao, nhưng ở kênh Hoàng Đồng, người của chúng ta gần như bị tiêu diệt, toàn bộ đội cận vệ của tiên sinh đều xông lên, A Mai cũng lên tiền tuyến hỗ trợ!”