"Việc này ta không thể quyết định được, cần phải xin chỉ thị từ tiên sinh!”
Đội trưởng nhân viên hộ tống lắc đầu nói.
Nói xong, anh ta ra hiệu về phía chiếc ca-nô bên cạnh, chiếc ca-nô lao thẳng ra bên ngoài.
Trấn Viễn số 2 có kích thước khổng lồ, đều không dễ khởi động cũng như dừng lại, vì vậy vừa nấy Trấn Viễn số 2 căn bản không hề dừng lại, vẫn tiếp tục giữ nguyên tốc độ tiến về phía trước.
Có điều tốc độ của ca-nô nhanh hơn nhiều so với Trấn Viễn số 2, nên chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã đuổi kịp.
Trên thuyền Trấn Viễn số 2, Kim Phi bảo Nhuận Nương đánh thức Đường Tiểu Bắc.
“Tiểu Bắc, muội nhìn cô gái trên thuyền xem, muội có quen không?”
Kim Phi đưa ống nhòm cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc ngáp một cái, liếc nhìn chiếc ca-nô: “Đó không phải Tiểu Nhạc Nhạc sao, sao cô ấy lại ở đây?”
“Vừa rồi có người đang truy sát bọn họ...”
Kim Phi kể lại chuyện vừa rồi 1 lượt: “Ta nghe cô gái này gọi tên của hai chúng ta, lại cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, bèn sai người đi cứu cô ấy.”
“Tướng công, chàng không nhớ sao? Cô ấy là một trong những nữ chưởng quầy ta mua ở Giang Nam, có một lần cô ấy và Thái Vi đi tìm ta, chúng ta còn ăn cơm cùng nhau nữa.” Đường Tiểu Bắc nhắc nhở.
“Ồ, ta nhớ ra rồi, chính là tiểu chưởng quầy mà sau này đã tìm được người nhà.”
Sau khi được Đường Tiểu Bắc nhắc nhở, Kim Phi mới nhớ tới người này.
Đường Tiểu Bắc đang chuẩn bị nói chuyện, thì nhân viên hộ tống trên ca-nô chạy tới.
“Tiên sinh, cô gái trên thuyền kia nói muốn cảm ơn ngài và Tiểu Bắc phu nhân, đội trưởng Thạch bảo ta tới xin chỉ thị của ngài, có cho cô ấy lên thuyền hay không.”
“Để cô ấy lên đây!” Nếu đã là người quen, Kim Phi cũng yên tâm.
Nhân viên hộ tống trả lời một tiếng, chạy đến lan can bên cạnh vẫy cờ.
Đội trưởng Thạch nhìn thấy vậy, lập tức yêu cầu nhân viên hộ tống lái thuyền tăng tốc độ đuổi kịp thuyền Trấn Viễn số 2, đưa Tiểu Nhạc cô nương lên thuyền.
“Tiên sinh, phu nhân!”
Tiểu Nhạc cô nương vừa nhìn thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, vành mắt đỏ hoe, vừa quỳ xuống vừa nói: “Cảm ơn tiên sinh phu nhân ra tay giúp đỡi”
“Mau đứng dậy, mau đứng dậy!”
Đường Tiểu Bắc đưa tay đỡ Tiểu Nhạc cô nương đứng dậy: “Sau khi cô về nhà không phải phát triển rất tốt sao, tại sao đột nhiên lại bị truy sát như vậy?”
Lúc này Kim Phi cũng nhớ tới thân thế của cô nương này, tò mò nhìn sang.
Thông thường mà nói, những nữ chưởng quầy mà ban đầu Kim Phi mua, hầu hết đều là những cô gái có xuất thân từ những gia đình giàu có nhưng bị phạm tội, nếu không họ cũng sẽ không biết chữ.
Luật pháp Đại Khang trước đây rất nghiêm khắc, con cái mà bị bán cho bọn buôn người, đồng nghĩa với việc phạm vào tội tương đối lớn, hơn nữa không được thu xếp tốt.
Thông thường trong những tình huống này, người con trai trong gia đình hoặc là bị đưa đến doanh trại tiền tuyền hoặc là bị lưu đày.
Nhưng cho dù thuộc loại nào thì tỉ lệ sống sót cũng không lớn.
Ngay cả khi sống sót, nhưng với tình hình giao thông của Đại Khang, hy vọng tìm được người thân của một cô nương yếu đuối là rất mong manh.
Nhưng Tiểu Nhạc cô nương cũng coi như là một ngoại lệ.
Cô ấy cùng mẹ đi Xuyên Thục thăm người thân, bị thổ phỉ cướp trên đường đi, mặc dù dưới sự bảo vệ của người hầu, Tiểu Nhạc cô nương đã may mắn chạy thoát, nhưng mẹ và người hầu trong nhà đều bị bọn thổ phỉ giết chết.
Ở thời đại đó, một cô gái yếu đuối lưu lạc ở bên ngoài, hầu như khó mà sống được.