Tiểu Nhạc cô nương giải thích: “Tiểu Nhạc quấy rầy tiên sinh và phu nhân, xin được tạ lỗi với phu nhân!”
Thiết Chùy là cận vệ của Kim Phi, Tiểu Vi cô nương cũng. được xem là trợ thủ của Đường Tiểu Bảc, bình thường bọn họ không rời khỏi Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, luôn ở cạnh như hình với bóng.
“Không sao, cô gặp phải nguy hiểm, cầu cứu chúng ta là việc không sai.”
Đường Tiểu Bắc xoa tóc Tiểu Nhạc cô nương: “Quay về đi!"
Tiểu Nhạc cô nương thi lễ với Đường Tiểu Bắc, đi ra ngoài, dưới sự hướng dẫn của nhân viên hộ tống.
Đường Tiểu Bắc vẫn chưa yên tâm, nên phái người gọi Thiết Chùy và Tiểu Vị đến hỏi: “Vừa rồi lúc Tiểu Nhạc cô. nương bị đuổi giết, các ngươi đang ở đâu?”
“Ta đang ở trên boong thuyền quan sát.” Thiết Chùy trả lời: “Nhưng ta không quen thân với Tiểu Nhạc cô nương, nên không thể nhận ra ngay được.”
Ban đầu Kim Phi và Đường Tiểu Bäc mua quá nhiều nữ chưởng quầy, trọng tâm công việc của Thiết Chùy là ở đập Đô Giang và Tây Xuyên, chỉ gặp Tiểu Nhạc cô nương mấy lần, nên không thể nhớ ngay được.
“Ta nghe thấy tiếng động nên mới đi ra ngoài” Tiểu Vi nói: “Ta nhận ra Tiểu Nhạc cô nương, nhưng vừa định gọi phu nhân thì tiên sinh đã phái người đi cứu rồi”
“Ta hiểu rồi, các ngươi đi làm việc của mình đi
Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu, tỏ ý cho hai người rời đi.
Lời nói này quả thực phù hợp với những gì Tiểu Nhạc cô nương nói.
Trong khoang thuyền, vẻ mặt Kim Phi đầy tự trách: “Là ta quá sơ ý rồi!"
Cửu công chúa giết đám phiên vương kia, mặc dù trong lòng Kim Phi không vui, nhưng cũng không quá coi trọng, y cho rằng chỉ cần có nhân viên hộ tống trấn áp ở đó, địa chủ hào thân sẽ không dám bóc lột nhân dân quá đáng.
Chỉ cần người dân kiên trì, đợi y bình định được Xuyên Thục, tích lũy sức mạnh, thì thiên hạ sẽ thái bình.
Bây giờ Kim Phi mới hiểu, y quá lý tưởng hóa.
Giang Nam hỗn loạn cũng không phải do địa chủ thân sĩ,
mà là do người dân!
“Tướng công, chàng không nên tự trách, chàng đã cố gắng rồi, cục diện hôm nay không phải do chàng tạo ra”
Đường Tiểu Bắc an ủi: “Vũ Dương từng nói, triều đại thay đổi, sẽ loạn lạc mấy chục năm, người dân phải chịu thiệt thòi một thời gian, chống đỡ được là tốt!”
“Nói thật đơn giản, có thể dễ dàng chống đỡ sao?” Kim Phi không khỏi nhớ đến câu nói được lan truyền ở kiếp trước: “Một hạt cát của thời đại giống như một ngọn núi lớn rơi vào đầu con người!”
“Lấy Tiểu Nhạc cô nương làm ví dụ, nếu không phải bọn họ gặp được chúng ta, gia đình họ đã chết dưới sông rồi!”
“Một hạt cát của thời đại giống như một ngọn núi lớn rơi vào đầu con người!”
Đường Tiểu Bắc trầm giọng lặp lại lời của Kim Phi, như có điều suy nghĩ.
Đúng vậy, con người quá nhỏ bé, trước làn sóng của thời đại.
Gia đình Tiểu Nhạc cô nương có tiền có hộ vệ, nhưng lại lâm vào cảnh khốn cùng như vậy, những người không có tiền và không có khả năng tự vệ thì phải sống thế nào đây?
Nói không chừng lúc nào đó sẽ bị thổ phỉ đi ngang qua thuận tay giết chết!
Đường Tiểu Bắc rất muốn khuyên Kim Phi, nhưng không biết phải khuyên thế nào.
Lúc này, Đường Tiểu Bắc nhìn thấy trên mặt Kim Phi chỉ toàn là vẻ bất lực.
Từ khi Kim Phi đến thế giới này, vẫn luôn tràn ngập tự tin, cho dù là ở kênh Hoàng Đồng, đối mặt với kẻ địch tinh nhuệ gập mấy lần, y cũng chỉ cảm thấy căm phẫn trước sự hy sinh của đồng đội, nhưng y chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng, luôn tràn đầy ý chí chiến đấu.
Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Bäc nhìn thấy vẻ mặt bất lực như vậy của Kim Phi.
Nửa ngày tiếp theo, tâm trạng của Kim Phi cực kỳ không tốt, không viết sách, vẽ tranh, chơi đùa với Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương nữa, mà ngồi dưới cửa sổ của khoang thuyền, ngơ ngác nhìn dòng sông.
Y cứ ngồi như vậy đến trưa, Thiết Chùy đến báo cáo: “Tiên sinh, phía trước có bến tàu, kho lương thực Phong Niên ở gần bến tàu, Lương huynh cũng ở đó, thuyền trưởng nhờ ta hỏi tiên sinh, chúng ta có cập bến không?”