"Đưa cho ta thật sao?"
Trịnh Trì Viễn nhìn Kim Phi với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, một tấm bản đồ mà thôi, tặng cho ngài thì có sao chứ?" Kim Phi cười trả lời
Một tấm bản đồ mà thôi, cũng chỉ ở thời đại này thì người †a mới coi như bảo bối, kiếp trước ở cửa hàng hai đồng, năm tệ có thể mua được ba tấm, mà còn vẽ chính xác hơn Kim Phi nhiều.
Kiếp trước chỉ cần đổi ký túc xá thì Kim Phi sẽ đi mua ba tấm bản đồ, một cái bản đồ thế giới, một cái bản đồ trong nước và một tấm bản đồ tỉnh, dùng để dán trên tường.
Lúc đó không có trò giải trí gì, Kim Phi thường xuyên ngẩn người nhìn bản đồ chăm chăm, tưởng tượng sau khi tốt nghiệp kiếm được tiền thì sẽ đi đâu du lịch.
Bởi vì nhìn quá nhiều nên ấn tượng của Kim Phi đối với bản đồ tương đối sâu sắc, thời trung học cũng học địa lý khá tốt.
Vốn dĩ y còn muốn nhắc nhở Trịnh Trì Viễn một chút, dặn anh ta đừng truyền bản đồ lung tung, nhưng nhìn thấy Trịnh Trì Viễn như này, Kim Phi cảm thấy không cần mình nhắc nhở.
Quả nhiên, Trịnh Trì Viễn nghe thấy Kim Phi nói như vậy, lúc này vỗ ngực bảo đảm: "Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ giữ tấm bản đồ này như cơ mật tối cao, không được tiên sinh cho phép, tuyệt đối không tự ý đưa cho người khác!"
"Ta đã giao bản đồ hàng hải cho Trịnh Tướng quân, đương nhiên tin được nhân phẩm của tướng quân." Đầu tiên, Kim Phi khẳng định nhân phẩm của Trịnh Trì Viễn, sau đó còn nói thêm: "Nhưng mà thủy thủ đi xa nhất định phải biết rõ nội dung bản đồ hàng hải, để tránh lạc mất phương hướng trên biển."
“Chuyện này đương nhiên rồi!" Trịnh Trì Viễn nhanh chóng đồng tình: “Tiên sinh yên tâm, các thủy thủ cử đi thuyền, ta sẽ đón người nhà của bọn họ vào đại doanh thủy quân, những tên oắt con này sẽ ghi nhớ bản đồ hàng hải, sau đó nát ở trong bụng!". Xi𝓃 hãy đọc t𝑟𝙪yệ𝓃 tại ( T R𝙪𝙈TR𝗨𝒴E𝑁﹒v𝓃 )
Quan niệm gia tộc ở thời đại phong kiến rất nặng nề, trên danh nghĩa là đón người nhà của thuộc hạ tới nơi an toàn để bảo vệ, là biện pháp mà quyền quý thời phong kiến thường dùng để khống chế thuộc hạ, cũng là biện pháp cực kỳ hữu hiệu.
Lúc trước Kim Phi thành lập ký túc xá, để nhân viên hộ tống đón người nhà tới làng Tây Hà ở, bản chất cũng là như thế.
Sự tồn tại của đại lục mới có ý nghĩa sâu xa, liên quan đến mưu đồ mấy chục năm trong tương lai của Kim Phi, có cẩn thận cỡ nào cũng không đủ.
Cho nên, Kim Phi không phản đối đề nghị của Trịnh Trì Viễn, mà cười hỏi: "Nói như vậy, Trịnh tướng quân đã đồng ý cho ta mượn thủy thủ sao?"
"Mượn, đương nhiên sẽ cho mượn!" Trịnh Trì Viễn nói: “Tiên sinh đã từng nói, thiên hạ hưng vong, ai cũng có trách nhiệm, huống chỉ thủy quân còn là quân nhân của Đại Khang chứ?
Nói một câu xuất phát từ tâm can, nếu như tiên sinh chỉ phái người ra ngoài đi mạo hiểm, có lẽ Trịnh mỗ cần suy nghĩ một chút, nhưng tiên sinh phái người đi xa, là vì để tìm kiếm giống tốt cho người dân Đại Khang, đây là chuyện công đức vô lượng, Trịnh mỗ là một quân nhân của Đại Khang, ăn quân lương người dân nộp lên nhiều năm như vậy, đương nhiên phải hết sức ủng hội!
Đừng nói tiên sinh chuẩn bị thuyền bọc thép, máy hơi nước, kim chỉ nam và bản đồ hàng hải, cho dù tiên sinh kêu Trịnh mỗ dẫn đầu hạm đội hiện tại đi xa, Trịnh mỗ cũng sẽ không chút nhíu mày!"
Nói đến đây, Trịnh Trì Viễn đứng thẳng, tay phải đặt trước ngực, chào quân lễ Đại Khang với Kim Phi: "Tiên sinh yên tâm, Trịnh mỗ lập tức quay lại tổ chức và thành lập đội cảm tử, chuẩn bị xuất chỉnh bất cứ lúc nào!"
"Trịnh Tướng quân không nên vội, thuyền bọc thép còn chưa được chế tạo ra, mà đi xa không phải chuyện đùa, sau khi ngài chọn lựa thủy thủ, ta còn phải tiến hành huấn luyện bọn họ."