"Bản đồ hàng hải đúng là rất quan trọng, thậm chí còn liên quan trực tiếp đến sự sống chết của tất cả thủy thủ. Trịnh tướng quân đã có thắc mắc thì cứ hỏi thẳng, chuyện này ngài làm rất đúng!”
Kim Phi đỡ Trịnh Trì Viễn dậy, khẳng định sự đúng đắn của câu hỏi.
Nhưng y không trả lời Trịnh Trì Viễn ngay mà lại hỏi ngược lại: "Tại sao ngài cảm thấy nó không chuẩn xác?"
Có lẽ sự khuyến khích của Kim Phi đã có tác dụng. Trịnh Trì Viễn đã trở nên táo bạo hơn và lấy hết can đảm nói: "Tiên sinh, Đại Khang chúng ta là một đất nước rộng lớn, vậy tại sao phần lớn lãnh thổ của những nước nhỏ hoang sơ như Đảng Hạng và Thổ Phiên lại không có trên bản đồ hàng hải này?”
Kim Phi nghe vậy không nhịn được mà bật cười.
Trung Nguyên có khí hậu hài hòa, sản vật phong phú, thích hợp để phát triển nông nghiệp, dân số cũng khá đông đúc.
Thái Tổ hoàng đế của Đại Khang rất quyết đoán, năng lực cũng vô cùng xuất chúng, nếu không đã không thể lật đổ được triều đại trước và tạo ra Đại Khang.
Các hoàng đế đời thứ hai và thứ ba chính là các con trai và cháu trai của Thái Tổ Đại Khang, cũng đã đi theo Thái Tổ Đại Khang trải qua bao nhiêu cuộc chiến tranh, họ cũng rất máu lửa và quyết đoán.
Dưới sự cố gắng đồng lòng của ba vị hoàng đế đầu tiên, chỉ trong vài thập niên ngắn ngủi mà dân số, kinh tế, chính trị, quân sự, văn hóa và các lĩnh vực khác của Đại Khang đã tăng lên mấy lần và cũng có đường lối phát triển rõ ràng.
Mặc dù lúc đó Đại Khang đã bắt đầu trọng văn khinh võ nhưng nền tảng vẫn còn đó, hơn nữa dân đông lương thực nhiều, đánh đến nỗi các nước xung quanh kêu cha gọi mẹ phải ráo riết cho sứ giả tới cầu hòa tỏ vẻ thần phục.
Nhưng khi đến vị hoàng đế thứ tư nội bộ triều đình Đại Khang đã bắt đầu đấu đá nhau, quan văn và quan võ đấu nhau, hoạn quan và ngoại thích cũng đấm đá nhau liên tục.
Vị hoàng đế thứ tư không có uy tín như ba vị hoàng đế đầu tiên cũng không có dũng khí và năng lực như họ, tính tình cũng có phần đa nghỉ. Lúc thì tin cái này lúc thì tin cái kia khiến quyền lực của hoàng đế liên tục bị sa sút và kéo theo cả sự suy bại.
Dù thực lực quốc gia đã bắt đầu suy nhược nhưng người dân Đại Khang vẫn giữ quan niệm phải phục tùng thiên tử, ấy thế mà sau đó Đại Khang đã bị Đảng Hạng và Đông Man đè xuống đất dày xéo nhưng quan niệm này vẫn không thay đổi.
"Trịnh tướng quân, lãnh thổ Đảng Hạng và Thổ Phiên vốn chỉ lớn như vậy!"
Kim Phi chỉ vào bản đồ nói.
"Sao có thể?" Trịnh Trì Viễn trừng mắt nói: "Lãnh thổ rộng lớn như vậy có thể nuôi sống bao nhiêu người?"
"Chuyện này Trịnh tướng quân chưa biết rồi, lãnh thổ của Đảng Hạng và Đông Man tuy rộng lớn nhưng lại miền bắc lại rất lạnh, trẻ nhỏ dễ ốm đau hơn nữa thuốc than cũng khan hiếm nên tỷ lệ trẻ nhỏ tử vong rất cao. Vả lại nội bộ đang đấu đá căng thẳng cho nên dân số cũng không đông lắm."
Kim Phi giải thích: "Ở Thổ Phiên cũng vậy, họ nằm trên Cao Nguyên, điều kiện sinh sống còn khắc nghiệt hơn cả Đông Man và Đảng Hạng, các bộ tộc trong đó cũng đấu tranh khốc liệt nên họ cũng không có bao nhiêu người.”
"Ta hiểu rồi" Trịnh Trì Viễn chợt bừng tỉnh: "Lãnh thổ rộng lớn cũng không có nghĩa là mạnh."
"Nhưng lãnh thổ rộng lớn cũng có nghĩa là có tiềm lực lớn, các loại khoáng sản ngầm cũng càng thêm phong phú!”
Mắt Kim Phi hiện lên một tia kiên quyết: "Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của trời, ở trên đất này có ai mà không phải là con của trời! Dù là Đảng Hạng, Đông Man, Thổ Phiên hoặc bất kỳ nơi nào khác trên bản đồ, cuối cùng sẽ trở thành một phần lãnh thổ của Đại Khang taiI"
"Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của trời! Ở trên đất này, dân nào mà không phải con dân của trời!"