Ấn tượng mà Kim Phi cho mọi người thấy luôn là một người người hiền lành và khiêm tốn, nhưng giờ đây ngay cả một người ngay thẳng và liều lĩnh như Đại Cường cũng cảm thấy Kim Phi đang tức giận.
Tất cả mọi người đều không kiềm chế được nín thở, tập trung suy nghĩ giống như học sinh tiểu học mắc lỗi, đứng thành hàng dựa vào cái giá.
“Hôm nay tìm các ngươi đến là để nói rõ một chuyện, người phụ trách cao nhất của xưởng đóng thuyền là Hồng công tử, anh ta có quyền xử lý mọi việc trong xưởng đóng thuyền!"
Những người có mặt đều là công nhân hoặc nhân viên hộ tống, trước đây cũng không ai từng làm quan, Kim Phi cũng không thích giọng điệu trong giới quan chức nên vừa mở miệng đã đi thẳng vào chủ đề.
Trước kia, rất nhiều công nhân đến từ xưởng luyện gang Kim Xuyên khi đến đây đều cảm thấy mình là hậu duệ trực hệ của Kim Phi, ở xưởng đóng thuyền luôn là nơi có một loại cảm giác ưu việt.
Mà Hồng Đào Bình và những nhân công trên thuyền ở địa phương đặc biệt biết ơn Kim Phi vì sự ủng hộ ban đầu của y, càng ấn tượng với những chiếc thuyền hơi nước do Kim Phi thiết kế vì thế cũng khá bao dung cho những công nhân đến từ Kim Xuyên.
Điều này làm cho các công nhân đến từ Kim Xuyên ngày càng có cảm giác ưu việt hơn, thậm chí một số công nhân và nhân viên hộ tống còn trở nên hơi kiêu ngạo.
Những gì Kim Phi vừa nói đã hoàn toàn thừa nhận thân phận người phụ trách cao nhất của xưởng đóng thuyền là Hồng Đào Bình.
Hồng Đào Bình không khỏi có chút xúc động: “Tiên sinh, ta..."
“Ngươi không cần nói nữa!”
Kim Phi quay đầu nhìn Hồng Đào Bình: “Lần đầu tiên đến xưởng đóng thuyền có lẽ ta đã nói với ngươi rằng ngươi chính là người phụ trách của xưởng đóng thuyền, nhưng mà ngươi làm người phụ trách kiểu gì thế?
Bất kể lý do gì, nếu làm gấy xà ngang thì đều không thể trốn tránh trách nhiệm, thân là người phụ trách, hình phạt đơn giản như vậy còn cần phải bàn trong cuộc họp sao?
Ngươi làm người phụ trách như thế sao?”
Hồng Đào Bình bị Kim Phi mắng nhưng chỉ cúi đầu, không phản bác.
Kế tiếp, Kim Phi lại mắng chửi từng người một trong phòng, ngay cả người ngay thẳng như Đại Cường cũng không tránh khỏi.
Không có ai là hoàn hảo, trên đường tới đây, Kim Phi đã sớm nhờ mật thám của đội Chung Minh hỏi thăm tình hình gần đây ở xưởng đóng thuyền.
Trong số các báo cáo được mật thám nộp lên, có một cái về Đại Cường.
Con người Đại Cường luôn khá chính trực và tận tâm trong công việc nhưng anh ta quá nghĩa khí giang hồ nên bình thường luôn chiếu cố đồng hương trong công việc.
Đã xảy ra xung đột giữa nhân viên hộ tống hoặc công nhân Kim Xuyên với người dân địa phương, Đại Cường chủ yếu đứng về phía nhân viên hộ tống và công nhân Kim Xuyên, nếu như phe bên anh ta không để ý anh ta thì anh ta sẽ giảng hòa vô nguyên tắc.
Cũng bởi vì có sự dung túng của Đại Cường mà nhân viên hộ tống và công nhân Kim Xuyên ngày càng trở nên kiêu ngạo.
Kim Phi mắng hơn nửa giờ mới dừng lại.
Người bình thường không bao giờ tức giận đột nhiên nổi cáu, mắng chửi người sẽ rất đáng sợ.
Tất cả người ở trong phòng đều cúi đầu, trong lòng bắt đầu nghĩ lại những chuyện đã qua.
“Tiên sinh, trước đây là do ta làm không tốt công việc của mình, về sau ta sẽ quản lý xưởng đóng thuyền thật tốt theo lời căn dặn của tiên sinh”
Hồng Đào Bình là người đầu tiên bày tỏ thái độ.
“Ta cũng sẽ quản lý nhân viên hộ tống theo quy định và phối hợp với công việc của xưởng trưởng Hồng.
“Ta cũng vậy!”