Nếu như không kịp thời dọn dẹp thì không chỉ ảnh hưởng đến tốc độ chạy của thuyền, mà còn khiến thành thuyền bị mục nát.
Nhân lúc đội thuyền đỗ lại, nhiều thủy thủ ngồi lên thuyền nhỏ để dọn đẹp vật lạ bám bên ngoài thuyền.
Kim Phi vốn không để ý đến, nhưng khi nhìn thấy một thủy thủ vớt từ dưới nước lên một bó rong biển, sau đó vứt nó đi với khuôn mặt ghét bỏ, Kim Phi lập tức sững sờ.
Quay đầu gọi Trịnh Trì Viễn tới, chỉ vào đám rong biển vẫn chưa chìm hẳn xuống, hỏi: “Trịnh tướng quân, đó là gì vậy?”
“Đó là một loại cỏ dưới biển, ngư dân có người gọi nó là thanh bố, côn bố, cũng có người gọi nó là cỏ quấn chân.” Trịnh Trì Viễn trả lời.
“Thanh bố, côn vải, cỏ quấn chân sao?” Kim Phi cau mày, phát hiện thủy thủ lại vớt lên một bó, vội vàng nói: “Bảo hắn mang lên đây để ta xem thử!”
Trịnh Trì Viễn không hiểu tại sao Kim Phi lại có hứng thú với một cây rong biển, nhưng vẫn nghe theo lời y mà bảo người mang tới.
Kim Phi chưa từng nghe nói đến thanh bố, côn bố, hơn nữa vừa nãy khoảng cách cũng khá xa, y còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, bây giờ đồ đã được đưa đến trước mặt, Kim Phi hoàn toàn có thể chắc chắn thứ này chính là rong biển.
“Đây là đồ tốt, sao các ngươi lại ném nó đi?”
Kim Phi vừa lật rong biển vừa hỏi.
“Đồ tốt sao?” Trịnh Trì Viễn và thủy thủ mang rong biển tới đều mờ mịt: “Tiên sinh, thứ này có tác dụng gì?”
“Ăn!” Kim Phi đáp: “Làm rau trộn hay thịt hầm đều được”
“Thứ này có thể ăn được sao?” Trịnh Trì Viễn và thủy thủ kinh ngạc.
“Các người chưa ăn bao giờ sao?” Kim Phi hỏi ngược lại. “Chưa từng” Trịnh Trì Viễn và thủy thủ đồng thời lắc đầu. Ánh mắt thủy thủ nhìn Kim Phi còn có phần kỳ lạ.
Kim Phi khá có danh tiếng ở thủy quân, rất nhiều thủy quân đều biết thuyền hơi nước, ca-nô và cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá trang bị trên thuyền thủy quân đều do y chế tạo ra.
Cho nên trong mắt của người thủy thủ này, Kim Phi chính là một quý nhân thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tại sao quý
nhân này lại muốn ăn cỏ chứ?
Chẳng lẽ sở thích của thiên tài đều khác với người thường như vậy sao?
“Tiên sinh, đây chính là một loại cỏ biển, thực sự có thể ăn được sao?” Trịnh Trì Viễn cũng cảm thấy kì lạ.
“Tất nhiên là có thể ăn được rồi!" Kim Phi nói: “Hơn nữa ăn nó còn có thể phòng ngừa và trị bệnh bướu cổ.”
Thực ra bệnh bướu cổ chính là tình trạng phì đại tuyến giáp, thường do thiếu hụt lốt gây ra.
Loại bệnh này cũng có thể xem như là một loại bệnh thường gặp ở thời đại phong kiến.
“Thứ này không chỉ có thể ăn, mà còn có thể chữa bệnh sao?” Trịnh Trì Viễn càng kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.
Thức ăn phát triển cũng cần phải có quá trình, công thức nấu ăn của nhân loại cũng dần được phát triển qua sự cố gắng của từng thế hệ.
Mặc dù rong biển vô cùng dễ gặp ở trên biển, nhưng giống như cỏ dại mọc ven đường và cỏ nước ở dưới nước, mặc dù có ở khắp nơi nhưng chưa từng có ai thử xem nó có ăn được không.
Trịnh Trì Viễn thấy dáng vẻ chắc chắn của Kim Phi, không khỏi có phần hoài nghi bản thân, vươn tay ra ngắt một chút rong biển bỏ vào miệng.
Nhưng giây sau, anh ta lại lập tức nhổ rong biển ra.
“Trịnh tướng quân, rong biển không thể ăn sống.” Kim Phi dở khóc dở cười nói: “Thế này đi, trưa này ta sẽ bảo Nhuận Nương làm một bữa rong biển hầm sườn, Trịnh tướng quân dùng thử sẽ biết.”
“Không dám làm phiền phu nhân, tiên sinh muốn ăn, ta bảo đầu bếp trên thuyền làm là được!” Trịnh Trì Viễn liên tục xua tay.
“Đầu bếp biết làm như thế nào?” Kim Phi hỏi ngược lại.
“Ặc..” Trịnh Trì Viễn nghẹn họng, sau đó nói: “Vậy làm phiền tiên sinh và phu nhân rồi."
“Đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc tới.” Kim Phi xua tay, sau đó hỏi: “Đúng rồi, thứ này ở Đông Hải có nhiều không?”
“Nhiều, thực sự quá nhiều! Đặc biệt là khu vực xung quanh đảo Mạo Lãng, trong nước tràn ngập thứ này, chúng dày đặc đến mức không nhìn thấy điểm cuối, nước biển đều biến thành màu đen.”
Trịnh Trì Viễn nói: “Đội thuyền của chúng ta cũng không dám đi về phía đó, sợ bị thứ này quấn vào!”Kim Phi nghe Trịnh Trì Viễn nói như vậy, hô hấp lập tức trở lên dồn dập.