"Chiến đấu! Chiến đấu! Chiến đấu!" Tất cả các thủy thủ đồng thanh hét lên!
Đại Khang trọng văn khinh võ, mặc dù là thủy thủ, nhưng bọn họ cũng biết đối mặt với công kích của Đảng Hạng và Đông Man nhiều năm như vậy, Đại Khang gần như đã không còn sức lực để chống trả.
Nhưng khi Trịnh Trì Viễn tăng cường chỉ viện cho thành Du Quan, nhìn thấy tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn chiến đấu, trong lòng bọn họ đã không còn quan điểm như thế nữa.
Trận chiến thành Du Quan vô cùng tàn khốc, nhiều đại đội đã hy sinh cả mạng sống.
Nhưng dù vậy, những nhân viên hộ tống và binh lính nữ vẫn không rút lui, kiên trì cho đến khi quân tiếp viện đến.
Là những người lính, lực lượng thủy quân vô cùng ấn tượng!
Kim Phi cũng rất hài lòng với tinh thần của các chủy thủ, lớn tiếng nói: 'Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, ta không dám đảm bảo mọi người sẽ sống sót trở về, điều ta có thể đảm bảo là nếu bất kỳ ai trong số các ngươi không may bỏ mạng, gia đình các ngươi chắc chắn sẽ được bồi thường theo tiêu chuẩn cao nhất của nhân viên hộ tống!
Và dù có sống sót trở về hay không, tên tuổi của các ngươi sẽ được lịch sử ghi nhớ, mãi mãi được thế hệ mai sau ca tụng!”
Ngay khi Kim Phi vừa dứt lời, hô hấp của tất cả thủy thủ ở phía đối diện cũng lập tức trở nên gấp gáp.
Quan chức muốn được lịch sử ghi nhớ, binh sĩ không muốn chết vô cớ.
Trước đây ở Đại Khang, hàng năm binh lính chết vô số, phần lớn binh lính chết trận đều không được chôn cất, thân xác chỉ có thể phơi bày nơi hoang dã, bị dã thú gặm nhấm.
Gia nhập quân đội của Kim Phi, mặc dù mỗi người lính không thể để lại dấu ấn trong lịch sử chính thức, nhưng ít nhất sau khi chết, sẽ có người thu thập thi thể của họ, gia đình họ sẽ nhận được tiền bồi thường, tên của họ sẽ được ghi vào biên bản trận chiến và khắc trên bia mộ tại nghĩa trang liệt sĩ.
Trên thực tế, các thủy thủ đã rất hài lòng với cách đối xử này.
Không ngờ Kim Phi lại nói tên của bọn họ sẽ lưu lại trong lịch sử chính thức!
Đối với các thủy thủ, đây không còn đơn giản là quang vinh diệu tổ nữa, theo cách nói của kiếp trước, đây là mộ tổ tiên bốc cháy rồi!
Nếu là người khác nói lời này, các thủy thủ hẳn sẽ chê cười, nhưng vì là Kim Phi nói ra nên cũng không ai nghi ngờ.
Bởi vì bọn họ đều tham gia trận chiến thành Du Quan, cho nên bọn họ cũng chú ý nhiều hơn đến các báo cáo liên quan đến thành Du Quan khi trở về sau chiến tranh.
Thông qua báo cáo của nhật báo Kim Xuyên, họ biết được rằng các nhân viên hộ tống và binh lính nữ hy sinh đầu được xếp hạng liệt sĩ, và không chỉ gia đình nhận được tiền bồi thường, mà Cửu công chúa còn đích thân hướng dẫn xây dựng nghĩa trang liệt sĩ cho họ, hơn nữa cũng tự mình viết một văn bản tưởng niệm.
Hơn phân nửa số nhân viên hộ tống và binh lính nữ còn sống sót đã được thăng cấp, thậm chí có người được thăng hai ba cấp cùng một lúc, có đại đội chỉ còn một binh lính nữ duy nhất, để bảo toàn danh hiệu của đội, Kim Phi đã đích thân ra chỉ thị thăng cấp cho cô ấy lên cấp chỉ huy đội.
Câu chuyện về binh lính nữ này thậm chí còn được Đoàn ca múa Kim Xuyên chuyển thể thành màn trình diễn và trình bày cho lực lượng thủy quân.
Mọi điều Kim Phi hứa đều đã được thực hiện nên các thủy thủ không nghĩ Kim Phi sẽ lừa dối họ. Họ chỉ tò mò hơn về bản chất của nhiệm vụ là gì.
Vì vậy, một thủy thủ táo bạo giơ tay lên hỏi: "Kim tiên sinh, †a có thể hỏi nhiệm vụ của chúng ta là gì không?”
Khi những thủy thủ khác nghe thấy lời này, họ cũng ngước lên nhìn Kim Phi.
Kim Phi suy nghĩ một hồi, nhìn xung quanh một lần nữa, phát hiện không có ai khác ở đó vì vậy bèn nói: "Một cao nhân từng nói với ta rằng có một lục địa mới giàu có, cách xa hàng ngàn dặm trong đại dương. Ta đang dự định đóng một chiếc thuyền chiến bọc thép để khám phá lục địa mới này!
Mà các ngươi sẽ là những thủy thủ trên con thuyền chiến bọc thép này!”