Bình thường Đường Tiểu Bắc ở trước mặt Kim Phi là một người vô tâm, trông có vẻ giống như một cô gái đầu óc đơn thuần.
Nhưng bây giờ thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán đã phát triển, tất cả công nhân của nhiều bộ phận từ chưởng quầy, nhân viên, hậu cần, phân phối phòng kho khoảng chừng mấy chục nghìn người, hơn nữa phân bố khắp nơi của Xuyên Thục và Đại Khang.
Nếu như Đường Tiểu Bắc thật sự đơn thuần thì sao có thể quản lý nhiều người như vậy?
Những trưởng lão này chỉ là một đám người dân lớn tuổi, sao có thể là đối thủ của Đường Tiểu Bắc?
Lại thêm Đường Tiểu Bắc đã biết trước nội dung âm mưu của bọn họ và Hồng Nhị, nên chỉ tuỳ tiện giả vờ mấy câu doạ sợ với dụ dỗ thì đám trưởng lão này đã bị trấn áp rồi, bắt đầu đổ tội.
Đương nhiên đối tượng bị đổ tội chính là Hồng Nhị.
“Tiểu Bắc phu nhân, bọn ta đều là bị Hồng Nhị mê hoặc, phu nhân minh giám!”
“Tiểu Bắc phu nhân, người cũng biết nhà họ Hồng muốn chiếm trấn Ngư Khê, Hồng Nhị lại là quản gia lớn của nhà họ Hồng, ông ta lên tiếng rồi nên chúng tôi không dám không nghe!”
“Đúng đúng, Tiểu Bắc phu nhân, bọn ta cũng là bị ép thôi, người tha cho bọn ta đi!”
Trong phòng ở phía Đông, Hồng Nhị vừa nghe nói trưởng lão đã đẩy hết trách nhiệm lên đầu ông ta lập tức nổi giận muốn đạp cửa đi tranh luận với đám trưởng lão đó.
Nhưng ông ta vừa từ ghế đứng lên, nhân viên hộ tống ở hai phía đã đè vai của ông ta lại.
“Hồng Nhị gia, Tiểu Bắc phu nhân không cho gọi ngài, tốt nhất ngài nên thành thật ngồi ở đây, cũng đừng phát ra tiếng động đừng để cho bọn họ khó xử!”
Một nhân viên hộ tống trong đó lạnh lùng nói.
Hồng Nhị vừa nghe đã ngồi trở lại ghế, trong lòng đang điên cuồng mắng những trưởng lão đó.
Lúc trước khi bày mưu, những trưởng lão này vừa nghe nói có thể vận chuyển lậu rong biển, người nào người nấy đều vui mừng, lúc đó hận không thể dập đầu với ông ta.
Kết quả bây giờ vừa thấy Đường Tiểu Bắc phát hiện, bọn họ lại gán hết tội lên người ông ta.
Trong phòng kế ở phía Tây của sảnh tiếp khách, lúc này Hồng Đào Bình cũng đứng dậy.
Nhân viên hộ tống trong phòng này không hạn chế hành động của anh ta, nhưng Hồng Đào Bình không dự định đến sảnh tiếp khách mà là trầm mặt lại, đi đến bên cửa.
Như vậy có thể nghe dễ dàng hơn một chút.
Vừa rồi có nhân viên hộ tống tìm đến anh ta nói Đường Tiểu Bắc muốn gặp anh ta.
Tuy toà soạn nhật báo Kim Xuyên vẫn luôn tuyên truyền nam nữ bình đẳng, nhưng Đường Tiểu Bắc là vợ của Kim Phi, từ trước đến giờ Hồng Đào Bình gặp Đường Tiểu Bắc hay là Nhuận Nương đều duy trì một khoảng cách vừa đủ.
Tuy tính cách của Đường Tiểu Bắc tương đối hoạt bát một chút nhưng cũng sẽ không dễ dãi gặp mặt với đàn ông lạ mặt.
Vì vậy biết Đường Tiểu Bắc tìm bản thân, trong lòng Hồng Đào Bình vô cùng nghi ngờ.
Được nhân viên hộ tống dẫn đến nơi đóng quân lại không nhìn thấy Đường Tiểu Bắc, Hồng Đào Bình lại càng nghỉ ngờ hơn.
Nhưng bây giờ nghe thấy các trưởng lão nhận tội, Hồng Đào Bình lập tức hiểu Đường Tiểu Bắc tìm anh ta làm gì rồi.
“Được rồi, im miệng hếtỊ”
Đường Tiểu Bắc đập bàn nhẹ một cái, tất cả các trưởng lão lập tức im miệng hết.
Trong phòng cũng lập tức trở nên im lặng.
“Nể tình các ngươi ngu muội không biết lại bị Hồng Nhị lừa gạt, chuyện này ta sẽ không để cho đội chấp pháp truy cứu tội của các ngươi nữa.”
Đường Tiểu Bắc lạnh lùng nói: “Nhưng cơ hội chỉ có một lần, sau này ta sẽ đích thân giám sát chuyện liên quan đến đội đánh bắt, nếu như lại phát hiện có người ở sau lưng giở trò thì đừng trách bà đây tính cả nợ mới lẫn nợ cũ!”
“Tiểu Bắc phu nhân, bọn ta không dám nữal”
“Tiểu Bắc phu nhân, người yên tâm đi, sau này bọn ta nhất định sẽ toàn lực phối hợp người!”
Các trưởng lão ai ai cũng vỗ ngực bảo đảm. “Hy vọng các người nhớ lấy lời nói của bản thân!” Đường Tiểu Bắc xua tay: “Về hết đi, nói với bà con hôm nay ta sẽ đến lều cháo để phát cháo, thức ăn sẽ tốt hơn lúc trước một chút, muốn ăn thì đến sớm chút để xếp hàng!”