“Biện pháp này ta cũng mới nghĩ ra dạo gần đây, còn chưa thành thục, tướng công chàng nghe xem, nếu có tác dụng thì dùng, không thể dùng thì thôi.”
Đường Tiểu Bắc nói: "Tướng công, không phải ở thành Giang Nam, chàng đã để người địa phương tự quản lý người địa phương hay sao? Ta nghe nói còn khá thành công, mấy ngày này ta luôn nghĩ răng cách này cũng có thể dùng ở các thương hội để mở cửa thị trường.
Nếu ý tưởng của ta có thể thực hiện thì chẳng phải vấn đề của tướng công có thể được giải quyết rồi hay sao?”
Kim Phi nghe xong, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Một lời đánh thức người trong mộng, sau khi Kim Phi giao thương hội cho Đường Tiểu Bắc, rất ít khi y can thiệp vào. công việc của thương hội, Đường Tiểu Bäc cũng rất có năng lực, quản lý thương hội một cách có trật tự, cho nên hầu như Kim Phi không phải nhọc lòng.
Thời gian trôi qua, rất ít khi Kim Phi quan tâm tới thương hội.
Hiện tại Đường Tiểu Bắc nhắc nhở, Kim Phi chợt ý thức. được phương pháp này quả thực có thể thực hiện được.
Mấy ngày trước Trương Lương viết thư cho y, nói phương pháp dùng người địa phương để quản lý người địa phương mà Kim Phi thử ở Giang Nam rất hiệu quả. Anh ta phái một trung đội đến huyện phủ, sau khi chiếm được huyện phủ, anh ta đi thăm quần chúng, bổ nhiệm một người trung niên ở địa phương có danh tiếng rất tốt làm huyện lệnh, sau đó chỉnh đốn lại đội binh phủ phụ trách đảm nhiệm vấn đề trị an ở địa phương.
Lấy nhân viên hộ tống làm trụ cột, huyện lệnh và đội binh phủ phụ trợ, tình hình trong huyện phủ nhanh chóng được ổn định, sau đó trung đội trưởng lại bố trí nhân viên hộ tống dẫn đầu đội binh phủ mới được thành lập, phân chia binh lính thành nhiều nhóm, đồng thời tiêu diệt một số nhóm thổ phỉ trong huyện phủ.
Điều khiến cho nhân viên hộ tống càng kinh ngạc là họ đã thu giữ một lượng lớn lương thực từ hang ổ của thổ phỉ.
Sau đó trung đội trưởng nghe ngóng được thì biết sau khi †in tức về việc đánh bại cường hào phân chia lại ruộng đất được truyền về đây, thổ phỉ lập tức cải trang thành dân thường và xuống núi cướp bóc của cường hào.
Giờ đây nhân viên hộ tống đã tiêu diệt được cường hào, những thứ mà thổ phỉ cướp được từ cường hào lại rơi vào tay nhân viên hộ tống.
Theo báo cáo của trung đội trưởng, không chỉ có thổ phỉ ở huyện phủ này mới như vậy, mà thổ phỉ ở rất nhiều nơi cũng thế.
Vốn dĩ Trương Lương cũng dựa vào việc tiêu diệt thổ phỉ để lập nghiệp, nay biết được tin tức này thì vô cùng phấn khích nên đã lập tức viết thư báo tin vui cho Kim Phi
Kim Phi cũng vui mừng khôn xiết khi biết được tin đó.
Không chỉ vì có thể tước đoạt được lương thực bằng cách tiêu diệt thổ phỉ mà còn vì việc thử nghiệm dùng người dân địa phương để quản lý người dân địa phương đã thành công.
Việc tiêu diệt thổ phỉ không không chỉ đóng vai trò huấn luyện và kiểm tra đội binh phủ mà còn nhanh chóng được người dân địa phương công nhận.
Mặc dù cường hào ở địa phương đã bị thổ phỉ cướp cướp lương thực nhưng ruộng của bọn chúng vẫn còn ở đó, có thể phân phát cho người dân.
Khi đánh cường hào phân chia lại ruộng đất ở đất Tân, phần lớn lương thực dành lại được từ nhà cường hào đã được. trao cho người dân địa phương.
Trung đội trưởng đội nhân viên hộ tống tưởng rằng lần này không phân chia lương thực cho người dân thì họ sẽ không vui.
Nhưng điều làm họ không ngờ tới là con người ở thời đại này đã bị quan phủ và thế lực khắp nơi áp bức hàng nghìn năm, đã bao giờ có người quan tâm và đối xử tốt với họ?
Cho nên khi biết tin nhân viên hộ tống vệ sĩ sắp giao ruộng của cường hào cho họ, còn cho họ mượn hạt giống, đợi đến sang năm được thu hoạch thì trả lại số hạt giống ban đầu mà không cần lãi suất thì người dân địa phương vô cùng vui mừng, mấy ngày đó, bất cứ khi nào họ nhìn thấy nhân viên hộ tống và đội binh phủ thì đều sẽ quỳ xuống đất và dập đầu để bày tỏ lòng biết ơn.
Chưa đầy nửa tháng, nhân viên hộ tống đã nhận được sự công nhận và hỗ trợ của người dân địa phương, cũng hoàn toàn đặt nền móng vững chắc ở huyện này.