“Vậy à?” Cửu công chúa cũng đứng lên.
Năm ngoái Ngụy Đại đồng áp dụng cách Kim Phi nói, sử dụng khá nhiều phân bón, năm nay lúc gieo hạt, một nửa thử nghiệm sử dụng phân bón, một nửa không sử dụng.
Mấy ngày trước Cửu công chúa đi ra đồng xem thử, ở một nửa ruộng dùng phân bón thì cây trồng sinh trưởng tốt hơn nhiều so với bên không dùng phân bón, bông lúa rõ ràng đã to và đầy đặn hơn.
Điều này chứng minh phân bón có thể tăng năng suất lên rất nhiều.
Nông nghiệp có ảnh hưởng đến sức khỏe của người dân, cũng liên quan đến sự ổn định của chính quyền, thế nên Cửu công chúa cũng rất chú trọng đến nông nghiệp, khi nghe Kim Phi nói thế, cô ấy cũng rất đồng ý với quyết định của Kim Phi.
Nhưng ngoài mặt cô ấy vẫn nói: “Bây giờ đã muộn lắm rồi, hay là để mai hãng đi nhé?”
“Ngày mai ta phải đến xưởng thép mới tìm Mãn Thương để bàn chuyện nông cụ, bây giờ vẫn nên đi một chuyến”.
Kim Phi cười nói: “Dù sao bây giờ ta cũng không ngủ được, Trần Văn Viễn cũng là cú đêm đấy”.
Theo kế hoạch của Kim Phi, việc khuyến khích khai hoang và cho vay để mua nông cụ sẽ được công bố cùng lúc, đến lúc đó rất có thể sẽ có rất nhiều người dân nộp đơn xin mua nông cụ, để tránh trường hợp các hợp tác xã mua bán cạn kiệt nguồn cung ứng, xưởng thép phải sản xuất trước thời hạn, thế nên Kim Phi định sáng mai đến xưởng thép mới để bàn vấn đề này với Mãn Thương, không có thời gian đến gặp Trần Văn Viễn.
Hơn nữa bình thường Trần Văn Viễn ngủ đến tận gần trưa, Kim Phi đến thì chắc chắn anh ta sẽ thức dậy, nhưng Kim Phi cũng lười làm phiền giấc mộng của người ta.
Thấy Kim Phi đã sửa sang quần áo, Cửu công chúa không khuyên nhủ nữa mà nhắc: “Phu quân, vậy chàng nói với Trần Văn Viễn một tiếng, lần này để người đưa thư đọc thêm vài ngày nữa”.
“Ta cũng nghĩ thế”, Kim Phi gật đầu: “Ta còn định bảo quan phủ các nơi chép lại phương pháp phân bón rồi dán lên bảng thông báo, để cho dù những người dân mấy ngày gần đây chưa nghe báo cũng có thể biết về cách bón phân, cũng có thể tìm được”.
“Đây cũng là một cách”, Cửu công chúa gật đầu: “Vậy chàng đi đường cẩn thận một chút, ta đợi chàng về”. Đọc tг𝗎yệ𝒏 ch𝗎ẩ𝒏 khô𝒏g q𝗎ả𝒏g cáo TRÙ MTR𝐔YỆ𝘕﹒V𝒏
“Không cần đâu, nàng xong việc thì cứ nghỉ ngơi trước đi, có thể lát nữa ta không về đâu”.
Kim Phi xua tay, rời khỏi ngự thư phòng.
Trước khi đến, Kim Phi đã nói qua với Thiết Chùy là muốn đến tòa soạn báo, Thiết Chùy đã chuẩn bị ngựa từ trước.
Bây giờ đang là đầu thu, cưỡi ngựa đi dạo trên đường chính, nghe thấy tiếng ếch nhái và các loại côn trùng kêu ở đồng lúa hai bên, ngửi được mùi thơm của lúa, cảm nhận được làn gió đêm mát lạnh, Kim Phi chợt cảm thấy vô cùng bình yên.
Thế nên y cũng không vội, cứ thế nhàn nhã đi về phía trước.
Đúng như Kim Phi nghĩ, lúc đến tòa soạn báo, quả nhiên đèn đuốc vẫn sáng.
Không chỉ Trần Văn Viễn chưa ngủ, các nhân viên khác cũng đều chưa ngủ, ngay văn phòng của ông cụ Triệu Nhạc cũng đang sáng đèn.
Thấy Kim Phi bước vào, văn phòng ồn ào bỗng chốc yên tĩnh.
Bình thường giờ này đã không còn người ngoài đến tòa soạn báo nữa, trừ khi xảy ra chuyện lớn vô cùng quan trọng, cần in ấn số đặc biệt một cách nhanh chóng.
Nửa đêm Kim Phi tự mình đến đây thì chắc là chuyện cực kỳ lớn.
Trần Văn Viễn cũng nghiêm túc bước đến: “Tiên sinh, sao giờ ngài lại đến đây?”
Triệu Nhạc nghe thấy động tĩnh cũng bước ra khỏi văn phòng, sắc mặt còn nghiêm trọng hơn Trần Văn Viễn.