Thấy Kim Phi, Băng Nhi và Sương Nhi đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này quai hàm của hai người họ nhai nhai giống như con chuột hamster, bên trong chất đầy thức ăn.
Băng Nhi quen thân với Kim Phi rồi, vừa nhai chóp chép vừa quơ đũa chào Kim Phi.
Sương Nhi giống như đứa trẻ ăn vụng bị bắt tại trận, gò má lúc nào cũng lạnh lùng, lúc này lại xấu hổ đến mức đỏ bừng.
Không quan tâm đến thức ăn còn ở trong miệng, đã nuốt thẳng xuống bụng.
Kết quả bởi vì Sương Nhi nuốt quá vội, nên có miếng thức ăn chui tọt vào khí quản, khiến Sương Nhi sặc ho không ngừng.
Nhưng cô ta càng ho, miếng thức ăn này càng mắc chặt, thức ăn mắc càng chặt, càng ho nặng hơn.
Sau khi ho khan, Sương Nhi còn khạc ra máu. “Sương Nhi, ngươi sao rồi?”
Băng Nhi đối diện với sinh tử mặt không đổi sắc, nhưng lúc này lại rất là lo lắng.
Cô ta muốn giúp Sương Nhi, nhưng lại không biết nên giúp thế nào, chỉ có thể luống ca luống cuống chạy quanh Sương Nhi.
Công chúa Lộ Khiết và Quan Hạ Nhi đang ở trong phòng nói chuyện, nghe thấy tiếng động ngoài này, cũng đi ra xem thử.
Thấy thị nữ của mình đang ôm cổ ho khan kịch liệt, thậm chí còn ho ra máu, công chúa Lộ Khiết bỗng nhìn xuống hộp cơm theo bản năng.
Trạng thái bây giờ của Sương Nhi rất giống bị người ta bỏ độc, cho nên suy đoán đầu tiên của công chúa Lộ Khiết chính là như vậy.
Chỉ là một giây sau công chúa Lộ Khiết đã gạt bỏ suy đoán này.
Khoảng thời gian này, hôm nào Quan Hạ Nhi cũng tới đưa cơm cho bọn cô ta, nếu muốn bỏ độc thì đã bỏ lâu rồi, cần gì chờ đến ngày hôm nay.
Hơn nữa nếu Quan Hạ Nhi muốn gây ra chuyện bất lợi cho bọn họ, vậy cũng không cần bỏ độc, chỉ cần sắp xếp cho mấy tay súng kíp tới, bắn một lượt vào ngôi nhà này là đủ rồi, Băng Nhi và Sương Nhi có muốn cũng không thể tránh được súng kíp tấn công trong cùng một lượt.
Và điều quan trọng nhất là, Băng Nhi và Sương Nhi ăn chung một hộp cơm, không có lý nào Sương Nhi trúng độc mà Băng Nhi lại không được.
Cho nên suy đoán bị bỏ độc chỉ lóe qua trong suy nghĩ của công chúa Lộ Khiết mà thôi, cô ta vội vàng hỏi: “Băng Nhi, Sương Nhi làm sao vậy?”
“Ta...ta cũng không biết, hình như là bị hóc xương các!” Băng Nhi lo lắng đến sắp khóc rồi.
Từ sau khi cùng Sương Nhi đảm nhiệm vị trí thị nữ của công chúa Lộ Khiết, hai người đã phối hợp ăn ý hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, tình cảm còn thân hơn chị em ruột thịt.
Nhìn Sương Nhi đau đớn như vậy, mặt thì ngày càng đỏ, Băng Nhi đã không cảm nhận được sự sợ hãi nhiều năm rồi, lúc này cô ta lại cảm nhận được cảm giác sợ hãi dữ dội đang ập đến mình.
Cô ta thà một mình đối mặt với mười con chó sói, còn hơn là nhìn thấy Sương Nhi như vậy.
“Đương gia, Sương Nhi bị hóc xương cá thật sao?” Quan Hạ Nhi cũng nhìn Kim Phi mặt đầy lo lắng.
Vào một năm hạn hán khi cô còn nhỏ, mọi người đều phải gánh nước tưới đất. Nước sông lúc đó vốn ít, sau này lại bị tát cạn, nên chỉ còn lại mấy vũng nước.
Các loài cá trong sống không còn nơi để trốn, con nào con nấy đều bị giam trong từng vũng.
Khi đó dân làng rất nghèo, không có lưới đánh cá cũng không có thuyền cá, rất khó bắt được cá dưới sông.
Kết quả dân làng bèn tát cạn nước trong vũng nước, sau đó bắt đầu bắt cá. Đó là lần duy nhất trước khi cô gả cho Kim Phi, mà được ăn no thịt.
Lúc ấy có rất nhiều người bị hóc xương cá, Quan Hạ Nhi cũng bị hóc một lần, nhưng cô không ngờ lại có người bị hóc thành như vậy.
Kim Phi nhìn hộp cơm, sau đó nói nhanh: “Có lẽ là bị hóc thật!” “Vậy sao còn khạc ra máu chứ?”
“Không phải là khạc ra máu, có lẽ là bị thức ăn đâm thủng nơi nào rồi.” Kim Phi đáp.