“Ruộng lúa bị thổi đổ rồi hả?” Kim Phi hỏi: “Thổi đổ bao nhiêu?”
“Mưa quá to, ta lại vội về phục mệnh, không nhìn rõ.”
Thân vệ đáp nói: “Có cần ta đi xem lại không?”
Y chưa nói xong, đã thấy Ngụy Vô Nhai chạy ra.
Lúc này đã vào thu, thời tiết đã có chút mát mẻ, ướt mưa cũng dễ sinh bệnh.
Kim Phi hô một tiếng, thấy Ngụy Vô Nhai không dừng lại, muốn ra đuổi theo, lại bị Thiết Chùy ngăn cản.
“Tiên sinh, mặc áo tơi đãi!”
Thiết Chùy ra hiệu cho một nhân viên hộ tống nữ lấy áo tơi trên tường của kho lương thực xuống, giúp Kim Phi mặc vào, mình thì lấy một cái áo tơi khác trên tường xuống, đưa cho thân vệ hồi nấy đi Trường Xà Câu, bảo hắn đuổi theo Ngụy
Vô Nhai.
Nhân lúc Kim Phi mặc áo tơi, Thiết Chùy lại lấy mấy cái áo tơi còn lại trên tường xuống đưa cho các thân vệ nữ trong đợi.
Không thể không nói, Thiết Chùy quá hiểu Kim Phi.
Mặc áo tơi xong, Kim Phi đi ra khỏi kho lương thực, nhanh chân theo Ngụy Vô Nhai ra ruộng thí nghiệm.
Mấy thân vệ nữ vội mặc áo tơi, cũng lập tức đi theo.
Thiết Chùy và các nhân viên hộ tống khác không có áo tơi, chỉ có thể ướt mưa đi theo.
Cũng may bọn họ đều mặc áo giáp, đầu và nửa người trên không ướt, chân ướt thì ướt thôi.
Dưới sự dẫn dắt của thân vệ báo tin, một nhóm người tới trước ruộng thí nghiệm của gió thổi đổ.
Lúc tới ruộng thử nghiệm còn đang hẳn hoi, giờ lại đổ rạp hàng mảng, hơn nữa diện tích đổ còn không ngừng tăng thêm.
Ngụy Vô Nhai nhìn lúa đổ rạp, không nói câu nào, nhưng môi lại run rẩy.
Ông ấy đổ quá nhiều thời gian và tinh lực vào mấy ruộng thí nghiệm này, cũng dốc quá nhiều mong đợi.
Mắt thấy lúa chín sắp được thu hoạch, lại bỗng gặp bão tố. Mưa thì thôi đi, lúa còn bị đổ.
Nếu thóc đổ trong nước không thu hoạch kịp, ngâm trong nước có tí là sẽ nảy mầm.
Đừng nói làm lúa giống sang năm, tới ăn cũng không ăn được.
Kim Phi sợ Ngụy Vô Nhai bị đả kích, khuyên bảo: “Ngụy tiên sinh ông đừng vội tức giận, đợi mưa tạnh, ta tìm người tới thu hoạch, cho dù dùng tay tuốt, cũng tốt từng hạt thóc về!”
Ngụy Vô Nhai nghe lời đề nghị của Kim Phi thì hơi dao động, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Bây giờ mọi người đều bận, dùng tay tuốt thóc, thì cũng lãng phí thời gian quái”
Kim Phi thở dài, nói: “Đây là ruộng thí nghiệm, lúa trồng cũng là lúa giống sang năm, phí thời gian thì cũng không còn cách nào”.
Đây cũng là nguyên nhân buổi sáng Nhuận Nương muốn về giúp, nhưng Kim Phi không cho, giờ lại quyết định sắp xếp người tới gặt gấp cho Ngụy Vô Nhai.
Nông nghiệp Đại Khang quá lạc hậu, lúc trước cũng gần như không có ai chuyên nghiên cứu nên trồng trọt thế nào, bá tánh toàn sống với kinh nghiệm ít được tổ tiên truyền lại, thu hoạch ra sao đành nhìn ý trời.
Nơi Ngụy Vô Nhai trồng là ruộng thí nghiệm, Kim Phi cần xem qua các mô hình trồng trọt và thu hoạch khác nhau, để tiến hành phân tích so sánh, tìm ra một loại cách trồng trọt phù hợp nhất, sau đó dạy cho người dân.
Đúng, thứ Kim Phi muốn tìm không phải cách trồng trọt cho ra sản lượng cao nhất, mà là một cách phù hợp nhất.