Chính sách mới của Cửu công chúa có thể thực hiện thuận lợi như vậy, có liên quan rất lớn đến những người này.
Chẳng hạn như Từ Tam Khôi, trước kia chỉ là lang trung mở hiệu thuốc, vì dòng dạ tốt, bình thường không hại ai, thỉnh thoảng còn bí mật giảm giá hoặc miễn phí một số loại thuốc cho người có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, vì có danh tiếng tốt như vậy, nên được mọi người bầu làm trưởng trấn.
Trước đây cấp bậc của Đại Khang được củng cố nghiêm ngặt, người học bình thường nếu không có quan hệ, dù có bản lĩnh đi nữa cũng không được làm quan, mặc dù trưởng trấn là một chức quan vô cùng nhỏ, thậm chí còn không có phẩm cấp, nhưng lúc trước Từ Tam Khôi vẫn không dám nghĩ đến.
Đối với những người dân đã bỏ phiếu cho ông ta, Từ Tam Khôi cảm thấy vô cùng cảm kích, sau khi nhận chức lập tức giao lại hiệu thuốc cho con trai quản lý, còn mình thì toàn tâm toàn ý làm việc cho công việc mới, một lòng một dạ làm việc cho người dân, quản lý trấn Lương Miếu gọn gàng ngăn nắp.
Với tư cách là trưởng trấn, nghe báo là một trong những công việc thường ngày của Từ Tam Khôi.
Sáng hôm đó, như thường lệ, sáng sớm Từ Tam Khôi đã đến bàn đọc báo, lo lắng ngồi xuống.
Mấy hôm nay trấn Lương Miếu hôm nào cũng mưa, khiến Từ Tam Khôi rất lo lắng.
Vì bận làm nông, nên bình thường người dân nghe báo rất ít, rất nhiều làng đều cử một hoặc hai người đến nghe báo, rồi quay về kể lại cho họ nghe.
Dưới tình huống bình thường, cứ đến canh ba giờ thìn trấn Lương Miếu sẽ bắt đầu đọc báo, người đưa thư Tiểu La cũng không bao giờ đến trễ, nhưng ngày hôm nay đến tận giờ ty, mà Tiểu La vẫn chưa đến.
Người dân lo lắng về công việc trong nhà, nên hầu như tất cả đều đã giải tán hết.
Ngay lúc Từ Tam Khôi lo lắng Tiểu La gặp phải nguy hiểm trên đường, chuẩn bị phái người đi tìm, thì Tiểu La đến.
Chẳng qua bình thường là ngồi xe đạp đến, nhưng bây giờ lại vác trên vai.
“Làm sao thế?” Từ Tam Khôi vội vàng chạy đến giúp Tiểu La lấy xe đạp xuống.
“Mưa to quá, trên đường không thấy rõ đâm xuống mương, bánh xe bị bẹp rồi." Tiểu La trả lời.
Từ Tam Khôi cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy bánh trước của xe đạp đã bị bẹp di: “Vậy phải làm sao?”
Ở thời đại này, xe đạp rất hiếm, toàn bộ trấn Lương Miếu chỉ có người đưa thư Tiểu La có một chiếc, ngay cả trưởng trấn Từ Tam Khôi cũng không có.
“Chờ tí ta đi tìm Lưu thợ rèn đến sửa, sau đó đợi ta cưỡi ngựa lên huyện, ở đó có bánh xe dự phòng, ta xin một cái về đổi là được.”
Tiểu La lau nước trên mặt, nhìn dưới đài chỉ còn lác đác vài người, mặt đầy khổ sở: “Mọi người đi hết rồi sao?”
“Mấy hôm nay đang bận bịu, mọi người đợi dưới mưa cũng nóng lòng, nên đã giải tán.”
Từ Tam Khôi an ủi: “Không sao đâu, ngày mai đọc lại báo hôm nay là được, không chậm trễ.”
“Nếu bình thường cũng sẽ không chậm trễ, nhưng hôm nay thì không được.”
Tiểu La lấy trong túi ra tờ báo được bọc cẩn thận bằng vải dầu: “Hôm nay có bản phụ!”
“Sao lại có bản phụ?” Từ Tam Khôi nói: “Hôm nay bản phụ nói về cái gì?”
“Ta chưa kịp nhìn, ngài xem trước đi.” Tiểu La đưa bản phụ cho Từ Tam Khôi, rồi chạy đến bên đài gõ chiêng đồng.
Vài người dân còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng chiêng đồng, vội vàng quay trở lại.
Chờ đến khi Tiểu La tụ tập người dân lại, khi lấy báo phát hiện mặt Từ Tam Khôi đầy vẻ nghiêm nghị.
“Từ trưởng trấn, sao thế?” Tiểu La hỏi. “Quốc sư đại nhân nói mấy ngày nay là thời điểm mấu chốt để thu hoạch, hiệu triệu nhân viên công chức các cấp nếu không phải việc khẩn cấp thì dừng hết tất cả mọi việc, nỗ lực giúp người dân thu hoạch.”