Ngoài tình huống này, trên bản tấu còn nhắc đến việc vì lượng mưa tăng nhiều, mực nước sông Trường Giang vẫn luôn tăng, rất nhiều hơn đã vượt qua
mức báo động, thậm chí có một số nơi đã xảy ra thiên tai lũ lụt.
Có thể tưởng tượng, đến mùa đông Trung Nguyên và Giang Nam sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đi, đi tìm bệ hại” Kim Phi để tình báo vào phong bì, sau đó dẫn Tiểu Ngọc đến Ngự Thư Phòng.
Nhưng sau khi Cửu công chúa đọc tình báo xong, chỉ khế cau mày, sau đó để tình báo xuống.
“Vũ Dương, có phải nàng đã biết từ lâu rồi không?” Kim Phi hỏi.
Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày trước Cục tình báo đã báo. cáo chuyện này rồi.”
“Vậy sao nàng không nói chuyện này với ta?”
“Mấy ngày nay phu quân vẫn luôn bận chuyện ruộng thí nghiệm, ta không muốn chàng bận lòng thêm.” Cửu công chúa nói: “Hơn nữa, chúng ta đã bắt đầu vận chuyển lương thực đến Giang Nam và Trung Nguyên, chúng ta đã chuẩn bị xong hết những việc nên làm rồi, nói với phu quân, không phải chỉ khiến chàng thêm phiền não sao?”
Kim Phi nghe vậy, không biết nên trả lời như thế nào.
Cửu công chúa nói đúng, họ đã chuẩn bị hết những việc nên làm rồi, tiếp tục quan tâm chỉ thêm lo lắng mà thôi.
Nhưng Kim Phi vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Từ nhỏ Cửu công chúa đã nhận sự giáo dục của hoàng thất, cô ấy coi trọng người dân không phải vì cô ấy thực sự thông cảm và thấu hiểu người dân mà vì chính quyền của triều đình cần có sự ủng hộ của người dân.
Nói không chừng trong lòng Cửu công chúa, Trung Nguyên và Giang Nam gặp chuyện thực ra là chuyện tốt.
Vì nếu người chết rồi, Kim Phi sẽ không vận chuyển khẩu phần lương thực đến Trung Nguyên và Giang Nam để cứu trợ thiên tai nữa, sau này khi ổn định Trung Nguyên và Giang Nam cũng sẽ gặp ít sự phản kháng hơn.
Thực ra với góc độ là chính trị gia, thì Cửu công chúa hoàn toàn không hề sai.
Nhưng Kim Phi không phải là nhà chính trị, y mãi mãi sẽ không thể nào quên những gặp trên đường trở về từ Đông Hải.
Dù là lần đầu tiên đi đường bộ hay là sau này đi đường thủy, khi đi qua Giang Nam và Trung Nguyên, y đều nhìn thấy quá nhiều chuyện bi thương.
Cho đến nay, trong lòng Kim Phi, người dân Giang Nam và Trung Nguyên đều giống như người dân Xuyên Thục, đều là con cháu của Viêm Hoàng, đều là ruột thịt của mình.
Hai năm nay y làm nhiều việc như vậy, đều vì cố gắng giảm những chuyện bi thương này.
Thấy Cửu công chúa cầm bản tấu lên đọc, Kim Phi biết cô ấy không muốn nói nhiều về chuyện này, cũng không có ý định tiếp tục thảo luận, vì vậy cụt hứng rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Thực ra Kim Phi cũng hiểu, cách làm và suy nghĩ của Cửu công chúa không hề sai, chỉ là sau khi y nghe tin tức này, vẫn không khỏi nhớ lại những bộ xương khô ở ven đường.
Điều này khiến Kim Phi rất bất lực, trong đầu cũng đột nhiên nghĩ đến một bài đăng ở kiếp trước.
Trong bài đăng hỏi vì sao các nước đều không dám phát động chiến tranh hạt nhân sau khi có bom hạt nhân.
Lúc đó có một câu trả lời nhận được nhiều lời khen ngợi, cho rằng bom hạt nhân có lực uy hiếp đánh thẳng vào sào huyệt địch.
Trong chiến tranh thế giới thứ nhất và chiến tranh thế giới thứ hai, cho dù có bao nhiêu con trai của người nông dân chết, những kẻ quyền quý ở hậu phương vẫn an toàn, cho dù thua trận, vẫn có thể thay đổi chỗ và tiếp tục cuộc sống bề trên.
Nhưng sau khi có bom hạt nhân, an toàn tính mạng của họ đều bị uy hiếp. Trong chiến tranh thế giới thứ hai thủ đô lớn ở nước ngoài bị oanh tạc nhiều lần, tên Hoàng đế vô dụng đó vẫn kêu gọi mọi người kiên quyết chống cự, vẫn tổ
chức đội cảm tử đâm vào thuyền và máy bay của đối phương.
Sau khi nhận hai quả bom hạt nhân, vì sao lại chọn cách đầu hàng nhanh như vậy.
Vì khi bom nguyên tử được thả xuống, dân thường và Hoàng đế đều chịu hậu quả như nhau.
Nếu thật sự chọc giận quân địch, ném bom vào hoàng cung, Hoàng đế và quan lại cũng không thoát được.