Nông cụ mà xưởng gang thép Kim Xuyên làm ra đều là thép tinh luyện, thợ rèn dân gian khó mà đạt được tiêu chuẩn này.
Mà đồ sắt của xưởng gang thép đều theo một kiểu, nếu có người muốn một loại nào đó, lại muốn dùng vật liệu tốt hơn thì sẽ tự mình hoặc nhờ thợ rèn đến hợp tác xã mua bán mua một số đồ sắt sau đó đưa về đun chảy làm thành đồ mà mình muốn.
Dần dần trở thành chuỗi cung ứng.
Ba anh em nhà họ Hà cũng là những tên lưu manh làm món nghề này, nghe nói hợp. tác xã mua bán chỉ cần dấu vân tay là được lĩnh cuốc nên chúng nhanh chóng đến nhận,
chẳng đem về nhà mà đưa thẳng đến chỗ thợ rèn bán sắt vụn lấy tiền mua thịt ăn. Còn đến hạn trả nợ năm sau thì phải làm sao? Chúng chẳng nghĩ nhiều thế. Những tên tôm tép sau lưng chúng cũng vậy.
Đây cũng là một vấn đề mà cho vay không lãi quy mô lớn phải đối mặt, cũng là nguyên nhân ban đầu Thiết Thế Hâm kịch liệt phản đối Kim Phi.
Nhưng Kim Phi cũng chuẩn bị tâm lý từ sớm, lần cho vay không lãi quy mô lớn này thật ra là cuộc sàng lọc, mục đích chính là dùng nông cụ lọc ba anh em nhà họ Hà này ra.
Nếu năm sau chúng vẫn còn quá hạn, quan phủ địa phương sẽ tịch thu tài sản cá nhân của chúng, nếu tài sản cá nhân không đủ trả nợ thì thứ đợi chúng sẽ là kết án và lao động cải tạo.
Cho dù tài sản cá nhân bị
h thu đủ trả nợ thì chúng cũng sẽ bị cho vào danh sách đen, không được xử lý bất cứ yêu cầu vay mượn nào.
Nói trắng ra, đây chính là chính sách tín dụng của ngân hàng ở kiếp trước Kim Phi.
Địa vị quyết định suy nghĩ, thật ra kiếp trước Kim Phi có chút phản cảm với thứ này nhưng khi bản thân ngồi lên vị trí người đưa ra chính sách, y phát hiện rất cần thiết làm điều này.
Nhưng y cũng không định lợi dụng trò chơi tài chính này, chỉ muốn dùng nguyên lý
đơn giản nhất tạo ra một hệ thống tín dụng đơn giản phục vụ cho phát triển kinh tế.
Thật ra Kim Phi cũng biết làm như này cũng có thể để lại cho kinh tế một số hiểm nguy tiềm ẩn, người thông minh ở đời sau rất có thể tìm ra lỗ hổng để phạm tội kinh tế.
Nhưng Kim Phi đã suy nghĩ cẩn thận, vẫn quyết định thực hiện phương án này.
Trước tiên, đây là quy luật phát triển tất nhiên của lịch sử, cho dù bây giờ y không làm thì theo sự phát triển của kinh tế cũng sẽ xuất hiện.
Chế độ nào cũng dần trưởng thành trong thất bại. Mà chính sách phổ cập toàn dân như thế này, mỗi lần thất bại đều khiến nhiều gia đình tan cửa nát nhà.
Tuy Kim Phi không phải chuyên gia kinh tế nhưng vẫn có kiến thức cơ bản, bây giờ thực hiện, y còn có khả năng nhúng tay vào, cũng có kinh nghiệm ở kiếp trước để sửa chữa sai lầm toàn diện.
Nếu đợi đến khi y không còn, chế độ này mới xuất hiện thì y không còn cách nào can dự được nữa.
Lần phát nông cụ quy mô lớn này của hợp tác xã mua bán coi như là một lần thử nghiệm của Kim Phi.
Một lần thử nghiệm trong tầm kiểm soát của y.
Thật ra thử nghiệm tương tự cũng được y thực hiện hồi còn ở tiền trang Kim Xuyên rồi, dùng hình thức tạo công ăn việc làm để xóa đói giảm nghèo.
Nhưng lúc đó vì để giảm nguy cơ, lần nào cũng cho vay rất ít lương thực, người dân làm mấy ngày là có thể trả nợ rồi.
Sau đó dân chúng dần trì hoãn, đa số không vay trước lương thực nữa mà dùng hình thức phát lương, làm trước rồi mới kết toán lương thưc.
Hơn nữa tạo công ăn việc làm để xóa đói giảm nghèo không toàn diện, có vài địa phương có công trình, vài địa phương không, có nơi thì công trình lâu, nơi thì lại nhanh nên không thể bao phủ khắp dân chúng.
Mà lần này khuyến khích khai hoang và phân phát nông cụ là nhắm vào tất cả các quận huyện của Xuyên Thục, trên nguyên tắc có thể bao phủ tất cả người dân.
Mục đích là lọc ba anh em nhà họ Hà ra, tránh việc chúng vay càng nhiều, tổn thất càng lớn.
Đồng thời cũng xây dựng thói quen dùng tín dụng của dân chúng.
Hà lão đại nghe thấy có người nói chúng bán cuốc thì chỉ đối phương chửi: “Mẹ kiếp, có thể ăn bây nhưng không được nói bây, có tin ông đây rút lưỡi ngươi luôn không?”