Cửu công chúa vốn dĩ không có ý định ngăn cản Kim Phi đi Đông Hải, giờ biết được Bắc Thiên Tâm và Thấm Nhi cũng đi thì cô ấy đã yên tâm hơn hẳn.
Quan Hạ Nhi thì ngược lại, sau khi nghe nói Kim Phi lại muốn đi xa thì không khỏi than vn vài câu rồi kịch liệt yêu cầu Kim Phi phải đưa cả Nhuận Nương, Tả Phi Phi và đội súng kíp đi cùng.
Lần xuất chinh này đã đưa theo đội cận vệ và chiến đội giáp đen rồi, cho nên Kim Phi không muốn đưa theo cả Tả Phi Phi và đội súng kíp. Có điều y không thể thắng được sự cố chấp của Quan Hạ Nhi nên đành đồng ý.
Quan Hạ Nhi thấy vậy mới hài lòng, quay về thu xếp hành lý cho Kim Phi.
Đang thu dọn hành lý thì công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi và Bắc Thiên Tâm đi vào, trong tay Băng Nhi còn đang xách hai con gà lôi.
Công chúa Lộ Khiết từ nhỏ đã sống trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn, cho dù có núi non thì cũng không cao lắm và rất bằng phẳng. Trên đỉnh núi cũng thường trơ trụi, hoàn toàn khác với những ngọn núi ở Xuyên Thục.
Những ngọn núi ở Xuyên Thục không chỉ dốc và cao mà còn um tùm cây cối, bên trong có rất nhiều loài động vật mà công chúa Lộ Khiết chưa từng nhìn thấy.
Công chúa Lộ Khiết từ lâu đã tò mò về núi rừng, nhưng do thân phận đặc biệt nên không thể tùy ý vào trong rừng, nếu không sẽ rất dễ khiến người ta nghi ngờ cô ta đang liên lạc với gián điệp.
Hơn nữa lúc đó còn không biết người trong dòng tộc của cô ta sống chết ra sao, cho nên cô ta cũng không có tâm trạng đi thăm thú khu rừng này lắm.
Hiện giờ khế ước đã được ký, nhu yếu phẩm chỉ viện cho thành Du Quan cũng đã được đưa tới, cho nên hòn đá nặng nhất đè nặng trong lòng cô ta cũng đã được bỏ xuống.
Sau khi có quan hệ thân mật với Kim Phi, mỗi khi người trong làng nhìn thấy cô ta, thái độ đều ôn hòa hơn rất nhiều. Công chúa Lộ Khiết cuối cùng cũng đủ can đảm để đi ra ngọn núi phía sau.
Lúc đầu chỉ là tùy ý đi dạo, về sau phát hiện trong núi có rất nhiều gà lôi và thỏ rừng, công chúa Lộ Khiết cũng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy tay chân.
Cô ta mượn của Kim Phi hai cây nỏ rồi mỗi khi rảnh rỗi lại đưa Băng Nhi vào. rừng săn bắn.
Công chúa Lộ Khiết từ nhỏ đã thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, Băng Nhi thì thân thủ còn lợi hại hơn. Cho nên mỗi lần họ đi săn trong núi thì đều thu được rất nhiều chiến lợi phẩm.
Chỉ cần con vật nào hôm đó đen đủi gặp phải họ là hầu như không còn đường chạy trốn.
Ngày đầu tiên vào trong núi, Băng Nhi xách về một bao gà lôi và thỏ rừng.
Nhiều như vậy công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi căn bản là không ăn nổi, nếu vứt đi thì lại quá đáng tiếc. Hai người họ đang đau đầu nghĩ cách giải quyết thì vừa hay lại gặp được Quan Hạ Nhi.
Khi Quan Hạ Nhi biết công chúa Lộ Khiết đã đi săn thì vô cùng lo lắng cho vết thương của cô ta. Hai người họ đã cãi nhau một trận. Để chứng minh mình đã khỏi bệnh, công chúa Lộ Khiết đã nhấc bổng Quan Hạ Nhi lên.
Quan Hạ Nhi lúc này mới yên tâm, cô giữ lại hai con gà lôi, sau đó sắp xếp người đưa những con thú săn được còn lại đến nhà ăn của xưởng dệt. ngôn tình tổng tài
Bây giờ đã có nơi tiêu thụ những con thú săn được, công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi đã hoàn toàn thoải mái tay chân. Ngày hôm sau khi trở về từ ngọn núi, Băng Nhi lại đem theo rất nhiều con thú săn được.
Chỉ trong vài ngày, thỏ rừng và gà lôi ở ngọn núi phía sau làng Tây Hà dường như đã tuyệt chủng.
Công chúa Lộ Khiết vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục càng ngày càng đi sâu vào trong rừng.
Bắc Thiên Tâm ở nhà mãi cũng chán nên cũng gia nhập đội đi săn.
Trong bộ ba thợ săn, Băng Nhi và Bắc Thiên Tâm đều là cao thủ. Họ đều có nỏ cầm tay, Bắc Thiên Tâm thậm chí còn mang theo súng kíp, cho dù gặp phải hổ và lợn rừng, họ cũng có khả năng chiến đấu, vì vậy Kim Phi cũng không lo lắng về
họ.
Băng Nhi đem gà lôi vào trong bếp, giúp Nhuận Nương dọn dẹp, còn Bắc Thiên Tâm và công chúa Lộ Khiết đi vào phòng Quan Hạ Nhi.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang thu dọn hành lý, Bắc Thiên Tâm thuận miệng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ thu dọn đồ đạc làm gì thế?"
“Đương gia muốn đi Đông Hải”, Quan Hạ Nhi nói tiếp: “Thiên Tâm muội, muội cũng quay về thu xếp đồ đạc đi cùng đương gia đi!”
“Được!”, Bắc Thiên Tâm đáp ngay rồi quay lưng đi thẳng.
Bình thường Bắc Thiên Tâm có vẻ ham chơi, nhưng lại biết rất rõ việc nào là quan trọng.