Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 3865: chém ư?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chém ư?”

Tả Phi Phi ngây ra một lúc.

Dưới tầm ảnh hưởng của Kim Phi, bình thường tiêu cục Trấn Viễn và quân Nương Tử sẽ không giết tù binh.

Hiện tại những tên thổ phỉ này đã đầu hàng, theo thủ tục thông thường thì nên đưa bọn họ về để tham gia xét xử.

“Thủ hạ của ta vốn không nhiều đến mức có thể phân ra để đưa bọn chúng đi tham gia xét xử.” Khánh Mộ Lam nói: “Hơn nữa, cho dù đưa những kẻ cặn bã này về xét xử thì chúng cũng không thoát khỏi cái chết, giết bọn chúng ở đây không những có thể bớt phiền toái mà còn có thể răn đe một số người có ý đồ xấu, đây cũng được coi là một chút công dụng cuối cùng của bọn chúng rồi.”

Tả Phi Phi nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Mặc dù trước khi cô ấy đến đây đã nghe Kim Phi nói răng cô ấy có thể tước bỏ quyền chỉ huy của Khánh Mộ Lam vào những thời khắc quan trọng, nhưng trừ phi không thể làm khác được thì Tả Phi Phi không muốn làm như vậy.

Ví dụ như mọi hành động vừa rồi đều do Khánh Mộ Lam chỉ huy, Tả Phi Phi giống như một người ngoài cuộc, không hề can thiệp, thậm chí cũng không đưa ra bất kỳ đề xuất nào.

Tình huống đặc biệt cần phải có sự đối xử đặc biệt, từ tận đáy lòng, Tả Phi Phi cũng cho rằng quyết định vừa rồi của Khánh Mộ Lam quả thật là cách giải quyết tốt nhất hiện nay, cô ấy không có lý do gì để phản đối.

Khánh Mộ Lam thấy Tả Phi Phi không phản đối bèn hỏi: “Đi xuống không?”

“Được!” Tả Phi Phi gật đầu, đi theo Khánh Mộ Lam xuống đài quan sát rồi đi về phía trại Ngưu Gia.

Lúc này A Mai đang chỉ huy đội an ninh dọn dẹp chiến trường, thấy Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đến gần thì vội vàng đi lên tiếp đón.

“Tiểu thư, Tả trưởng xưởng, sao các người lại đến đây? Chiến trường còn chưa thu dọn xong!”

Chiến trường còn chưa thu dọn sạch sẽ, tức là có thể còn có thổ phỉ đang ẩn nấp trong bóng tối, nếu chúng bắn tên làm Khánh Mộ Lam hoặc Tả Phi Phi bị thương thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng cả hơn việc thua trận chiến.

“Ta và Tả trưởng xưởng cũng có phải là những tướng lĩnh quần là áo lụa kia đâu, không yếu ớt đến như vậy!”

Khánh Mộ Lam vỗ vai A Mai: “Vất vả rồi!”

Là tỳ nữ thân cận của Khánh Mộ Lam, A Mai cũng biết tầm quan trọng của trận chiến này đối với Khánh Mộ Lam nên khi xông vào trại Ngưu Gia, cô ấy vẫn luôn xông lên phía trước và cũng là người chém giết được nhiều thổ phỉ nhất.

Tướng lĩnh như thế nào thì sẽ có binh lính như thế ấy, bởi vì biểu hiện của A Mai nên các thành viên đội an ninh phía sau vô cùng phấn khởi, tỉnh thần hăng hái giết thẳng vào trại Ngưu Gia.

“Không vất vả.”

A Mai được Khánh Mộ Lam vỗ vai thì có chút xấu hổ, cười thẹn thùng.

“Tình hình thương vong như thế nào?”

Khánh Mộ Lam hỏi. “Có hai huynh đệ bị thổ phỉ đánh lén nên bị thương nặng, trong đó cánh tay của một người bị chặt làm đôi, e là sẽ không cứu được, ngoài ra còn có năm vết thương nhẹ!” A Mai trả lời.

Tả Phi Phi nghe vậy thì khẽ cau mày.

Đánh tay không là cách dễ gây thương vong nhất, mặc dù sau vụ đánh bom thì phần lớn bọn thổ phỉ đều đã bị giết hoặc bị thương, nhuệ khí của chúng hoàn †oàn suy kiệt, nhưng khi A Mai tấn công thì vẫn còn ít nhất một trăm tên thổ phỉ vẫn còn khả năng chiến đấu.

Mặc dù đội an ninh do A Mai chỉ huy có hai trăm người và trang bị cũng tốt hơn bọn thổ phỉ, nhưng đây là lần đầu tiên đội an ninh đi trấn áp bọn thổ phỉ nên Tả Phi Phi vẫn khá bất ngờ khi bọn họ có thể chiến thắng mà không có người nào thiệt mạng.

Nhưng hiển nhiên A Mai không hài lòng với kết quả này, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Từ lâu ta đã nói với bọn họ là khi huấn luyện đổ nhiều mồ hôi thì khi chiến đấu sẽ chảy ít máu hơn mà bọn họ không tin, khi huấn luyện thì người này còn lười hơn người kia, bây giờ đánh một trận đơn giản như thế này mà còn có hai người bị thương nặng, đợi sau khi tiêu diệt thổ phỉ xong, trở về hãy xem ta sẽ xử lí bọn họ như thế nào!”

Tả Phi Phi nghe thấy Khánh Mộ Lam nói vậy thì quay đầu nhìn sang theo bản năng, cảm thấy cô ấy đang nói đùa.

Nhưng nhìn A Mai thở hồng hộc như thế thì có vẻ đang thật sự tức giận.

“A Mai, chắc cô cũng biết trong chiến tranh sẽ không thể tránh khỏi thương vong mà” Tả Phi Phi an ủi: “Lần này các cô đã đánh rất đẹp rồi!”

“Cảm ơn Tả trưởng xưởng đã khen ngợi.” A Mai chắp tay làm lễ với Tả Phi Phi, sau đó lắc đầu nói: “Ta có thể hiểu thương vong khi chiến đấu trong tình huống thế lực ngang nhau nhưng rõ ràng trận chiến này không cân sức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio