Trước đây, khi đại đương gia mới nhậm chức, trước tiên sẽ tìm cách cướp hết mọi thứ của lũ thổ phỉ bình thường. Làm như vậy thứ nhất là có thể thiết lập quyền lực của mình, xem kẻ nào không phục. Thứ hai, như vậy cũng có thể kiếm được một ít ngân lượng.
Tuy nhiên, sau khi nhậm chức, đại đương gia này không hề tấn công thổ phỉ bình thường mà còn lấy một nửa số bạc mà đại đương gia trước đó tích lũy được phân phát cho đám thổ phỉ bình thường.
Với một hành động đơn giản như vậy, phần lớn bọn thổ phỉ đã quy thuận.
Sau đó, đại đương gia đã dùng số ngân lượng còn lại để chiêu binh mãi mã.
Hiện tại có quá nhiều người không thể tìm được đường sống, đại đương gia lại sẵn sàng chỉ tiền, cho nên số lượng thổ phỉ trong thời gian ngắn đã tăng từ hàng chục lên hàng trăm tên.
Đại đương gia còn lấy được một lô vũ khí, thậm chí cả cung tên và áo giáp.
Trước đây, việc rèn và sử dụng áo giáp như vậy được coi là tội phản loạn nghiêm trọng, nhưng bây giờ không ai quan tâm đến điều đó.
Với vũ khí và áo giáp mới, hiệu quả chiến đấu tổng thể của bọn thổ phỉ trại Trư Lung ngay lập tức tăng lên nhiều lần.
Trước kia, bọn thổ phỉ trại Trư Lung gặp phải một nhóm người tị nạn hơn trăm người thì lập tức tránh đường. Nhưng bây giờ chúng có nhiều người và vũ khí tốt hơn nên bắt đầu cướp bóc những người tị nạn, sau đó áp dụng cách quản lý tương tự như trại Ngưu Gia. Chỉ trong nửa tháng, hàng ngàn người tị nạn đã bị bắt và cưỡng ép vào làm thổ phỉ ở trại Trư Lung.
Chúng nuôi dân tị nạn chẳng khác nào nuôi cổ, bắt họ đánh nhau, tra tấn lẫn nhau. Đợi thời cơ chín muồi thì sẽ dẫn dân tị nạn tấn công Đông Hải. 𝑇гờ 𝗎m tг𝗎m h𝗎yền tгùm ~ 𝑇𝑅𝗎𝐌𝑇𝑅U𝖸 e𝗡.𝓥𝗡 ~
Đáng tiếc, bọn chúng còn chưa kịp hành động, Khánh Mộ Lam đã đánh tới cửa.
Vào buổi chiều, đại đương gia trại Trư Lung đã nhận được lệnh từ cấp trên, yêu cầu chuẩn bị và hành động trong hai ngày.
Hầu hết bọn thổ phỉ chỉ biết liều lĩnh khi đi cướp, nhưng đại đương gia này không phải là một tên cướp bình thường mà là một cựu binh được thế gia đứng sau lựa chọn. Hắn không chỉ có thân thủ lợi hại mà còn biết bài binh bố trận.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, đại đương gia lại tìm những thủ lĩnh của bang thổ phỉ khác để vạch ra kế hoạch tác chiến. Sau khi các thủ lĩnh khác rời đi, hắn †a lại một mình xem xét lại kế hoạch, bận rộn đến tận bình minh mới đi ngủ.
Hắn vừa ngủ không lâu thì bị một tên thủ lĩnh đánh thức.
"Không hay rồi đại đương gia, đội an ninh xưởng cá muối đã bao vây cổng trại!"
"Ngươi nói cái gì?", đại đương gia kích động, lập tức tỉnh ngủ: "Đội an ninh của xưởng cá muối không phải đang ở trại Ngưu Gia sao? Tại sao bọn chúng lại đến đây?"
"Ta cũng không biết!"
“Vậy có thể điều tra xem bọn chúng đến từ đâu không?”
"Không biết, lúc các huynh đệ canh gác ban đêm phát hiện, bọn chúng đã bao vây cổng trại rồi!"
"Vậy có bao nhiêu tên?", đại đương gia lại hỏi.
“Tối quá không nhìn rõ được...” thủ lĩnh kia thì thầm.
"Mẹ kiếp, ngươi cái gì cũng không biết, vậy ngươi làm được việc gì?"
Đại đương gia tức giận đến đá tên thủ lĩnh một cái: “Lập tức phái người đi đếm xem bọn chúng có bao nhiêu người!”
“Vâng!”, tên thủ lĩnh lăn lộn bò ra ngoài.
Đại đương gia nhanh chóng mặc quần áo vào đồng thời buộc mình phải bình tĩnh lại để suy nghĩ biện pháp đối phó.