Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 3909: đi thôi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đi thôi!"

Thật ra chuyện vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ, Lưu Thiết không trách mắng nhân viên hộ tống thì Kim Phi cũng không nhớ đến những thứ này.

Nếu lại có một đám nhân viên hộ tống không trả lại vũ khí và mũ giáp nữa thì càng xấu hổ hơn.

Thế là Kim Phi gật đầu, dẫn đầu bước ra ngoài.

Nhuận Nương bước nhanh mấy bước mới đuổi kịp Kim Phi: “Đương gia, mọi người nói chuyện chính đi, ta đi dọn dẹp nơi ở trước nhé?"

"Cũng được; Kim Phi quay đầu lại nhìn về phía Lưu Thiết: "Thiết Tử ca, chúng ta ở chỗ nào?”

Lần trước y đến thành Du Quan là dẫn binh lính đến tiếp viện, lúc đó, tất cả đá dự trữ đều bị ném đi hết, thế là Lưu Thiết đã ra lệnh phá bỏ nhà cửa, lấy ngói làm đạn dược cho máy bắn đá, lúc Kim Phi đến, gần như tất cả các ngôi nhà bên trong

thành đều bị Lưu Thiết phá bỏ hết rồi, Kim Phi chỉ có thể ở trong lều trại.

Sau khi chiến tranh kết thúc, Kim Phi phái thợ thủ công đến xây xưởng nung gạch, dùng gạch nung để xây nhà một lần nữa.

"Tiên sinh, hay là chúng ta đưa ngài về nghỉ ngơi trước, ngày mai nói chuyện khác sau nhé?" Lưu Thiết dừng bước chân.

"Không cần,' Kim Phi xua tay và nói: "Huynh sắp xếp người đưa Nhuận Nương đến đó, chúng ta còn phải đến phòng họp."

"Vậy cũng được, Lưu Thiết gật đầu, quay đầu lại liếc nhìn phụ tá một cái.

Phụ tá đã hiểu ý, làm động tác mời với Nhuận Nương: "Phu nhân, mời đi lối này!"

"Tiên sinh, ta đi giúp tỷ tỷ."

Tả Phi Phi lên tiếng chào rồi đứng bên cạnh Nhuận Nương.

'Thật ra công chúa Lộ Khiết muốn hỏi Lưu Thiết một chút về tình hình của người trong bộ lạc, nhưng Tả Phi Phi và Bắc Thiên Tâm đều không định đến phòng họp, một mình cô ta đi theo Kim Phi cũng không được, nên chỉ có thể đi

theo phía sau Nhuận Nương.

Sau khi bọn họ rời đi, chỉ còn lại hai người là Kim Phi và Lưu Thiết, cùng với các cận vệ của bọn họ.

Khi đến phòng họp, Kim Phi ngồi xuống trước bếp lò, vừa đưa tay ra sưởi ấm vừa hỏi: "Thiết Tử ca, thời gian trước ta đã gửi một nhóm thợ thủ công và vật tư đến đây, đã sắp xếp xong chưa?”

"Đã sắp xếp xong rồi." Lưu Thiết bỏ thêm hai khúc củi vào bếp lò: "Theo yêu cầu của ngài, xây một vài xưởng nung gạch trước, mấy hôm trước đã bắt đầu nung gạch, ta đã xem qua một chút, chất lượng cũng không tệ lắm."

“Vậy là tốt rồi,' Kim Phi khế gật đầu.

Có gạch là có thể xây nhà, người của liên minh bộ lạc nhỏ đến đây thì sẽ không đến nỗi bị chết cóng.

"Tiên sinh..." Lưu Thiết hơi do dự: "Có chút chuyện, ta không biết có nên nói hay không..."

"Thiết Tử ca, chỗ này chỉ có hai chúng ta, có cái gì không thể nói ư?" Kim Phi liếc mắt nhìn Lưu Thiết một cái.

"Vậy ta nói nhé?"

"Có rắm thì thả nhanh lên!" Kim Phi sốt ruột nói.

Lưu Thiết bị mắng một câu, trong lòng lại cảm thấy thoải mái, mở miệng hỏi: “Tiên sinh, ngài muốn lợi dụng người Đông Man để chống lại Đông Man, ta có thể hiểu, cũng ủng hộ, nhưng cũng không cần thiết phải giúp đỡ bọn họ nhiều đồ vật như thế đúng không?”

Lúc trước quyết định để Lưu Thiết canh giữ ở thành Du Quan, Kim Phi đã giải thích cho anh ta về tầm quan trọng của thành Du Quan, và thái độ của y đối với Đông Man và thành Du Quan.

Nếu có thể lợi dụng người Đông Man để chống lại người Đông Man, bên mình sẽ có ít nhân viên hộ tống phải chết hơn, Lưu Thiết đương nhiên sẽ bằng lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio