Dù sao Kim Phi là quốc sư của Đại Khang, phu quân của Cửu công chúa. Ngoài các cận vệ, trong đoàn tùy tùng của y còn có hai đại phu. Một người là bác sĩ Đông y nghiên cứu y học cổ truyền, người còn lại là một nữ quân y nghiên cứu y học hiện đại.
Ngưu đại phu mà y vừa nhắc tới là vị đại phu nghiên cứu y học cổ truyền.
Nhìn Kim Phi đi ra ngoài gọi Thiết Chuỳ, công chúa Lộ Khiết trong mắt tràn đầy mong đợi.
Không chỉ vì yêu cầu của Quan Hạ Nhi và củng cố tình cảm với Kim Phi, công chúa Lộ Khiết biết rất rõ rằng nếu cô ta và Kim Phi có một đứa con, điều đó cũng sẽ rất quan trọng đối với liên minh các bộ lạc nhỏ.
Là một thành viên trong đoàn tùy tùng của Kim Phi, Ngưu đại phu sống ở sân trước. Cho nên chẳng mấy chốc ông ta đã theo Thiết Chuỳ đi vào với hộp thuốc. trên lưng.
"Ngưu đại phu, xin lỗi vì muộn vậy rồi vẫn làm phiền ông!”
Kim Phi chào hỏi Ngưu đại phu.
“Không dám, không dám!”
Ngưu đại phu vội vã đáp lễ: "Tiên sinh trong người khó chịu sao?”
"Không phải ta, là Lộ Khiết" Kim Phi chỉ vào công chúa Lộ Khiết và giải thích triệu chứng của cô ta.
Ngưu đại phu vừa nghe đã hiểu, mỉm cười ngồi xuống bàn làm việc: "Điện hạ, thất lễ rồi!"
"Xin phiền Ngưu đại phu!" công chúa Lộ Khiết đưa tay trái ra và đặt cổ tay lên †ấm thảm.
Ngưu đại phu đặt ngón tay lên đó, một lúc sau ông ta ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết đặt cổ tay còn lại của mình lên tấm thảm
Một lúc sau, Ngưu đại phu rút ngón tay lại, đứng dậy cúi người nói với Kim Chúc mừng tiên sinh, Điện hạ đã có tin vuil"
Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Kim Phi vẫn rất vui vẻ: "Ông chắc chắn chứ?"
"Tiên sinh, nếu đến hỉ mạch mà cũng nhận nhầm thì ngài có thể đập vỡ hộp thuốc của ta!"
Ngưu đại phu có vẻ không vui.
"Ha ha ha, ta đã nói sai rồi, xin lỗi Ngưu đại phu!"
Kim Phi mỉm cười và chắp tay với Ngưu đại phu.
Công chúa Lộ Khiết thậm chí còn vui vẻ hơn Kim Phi, cô ta quay lại và nháy mắt ra hiệu với Kim Phi. Băng Nhi nhanh chóng lấy ra một thỏi vàng nhỏ từ trong tay và đưa nó cho công chúa Lộ Khiết.
"Ngưu đại phu, phiền ông rồi!"
Công chúa Lộ Khiết lấy thỏi vàng nhỏ đưa cho Ngưu đại phu: "Đây là tiền hỉ, xin Ngưu đại phu nhận lấy!"
"Không, không, cái này quá giá trị, ta không thể nhận!" Ngưu đại phu liên tục xua tay.
Người bình thường ở nhà có chuyện vui như vậy, thường sẽ đưa một ít tiền hỉ cho đại phu. Có một số đại phu bất lương còn dựa vào đó để kiếm tiền, mỗi khi đi đến một nơi, gặp người phụ nữ nào muốn xem bệnh đều nói người đó có tin vui, từ đó lừa gạt tiền hỉ.
Không có quy định về số tiền hỉ, người giàu có thể cho nhiều hơn, người nghèo thậm chí có thể chỉ cho một hoặc hai đồng.
Đây là lần đầu tiên Ngưu đại phu gặp công chúa Lộ Khiết mà đã trực tiếp được cho một thỏi vàng.
'Thỏi vàng này mặc dù không lớn, nhưng nếu đổi thành bạc, có lế sẽ cao hơn hai năm lương bổng của Ngưu đại phu cộng lại.
"Ngưu đại phu, đây là tiền hỉ, cũng là thứ mà ta và công chúa Lộ Khiết muốn cho ông, nên ông nhất định phải nhận!"
Kim Phi nhét thỏi vàng vào tay Ngưu đại phu.
Ngưu đại phu đã đi theo Kim Phi một thời gian, cho nên cũng có chút hiểu biết về tính cách của Kim Phi và biết y không thích nhượng bộ nên đành phải nhận thỏi vàng.
"Đó là bổn phận của người làm đại phu như ta, nhận thì áy náy, nhưng không nhận là bất kính!"
Ngưu đại phu chắp tay với Kim Phi và công chúa Lộ Khiết: "Vậy thì cảm tạ điện hạ đã ban thưởng, chúc mừng!”
"Phiền ông rồi!"
Nói rồi Kim Phi và công chúa Lộ Khiết tiễn Ngưu đại phu ra khỏi thư phòng.
Lúc đi tới cửa, Ngưu đại phu quay người lại nói: "Điện hạ, vừa mới có hỉ sự tốt nhất nên nghỉ ngơi một thời gian, nếu cảm thấy không thoải mái thì tới nói cho ta biết!"